Mỹ Nhân Xinh Đẹp Đã Trở Về - Chương 341-342
Cập nhật lúc: 2025-03-13 06:08:57
Lượt xem: 10
Chương 341:
Cô ấy vừa nói, vừa ướm thử lên người mình rồi lại hỏi: "Chiếc váy này các cô bán ra bao nhiêu tiền một chiếc vậy?"
Quần áo là người khác đặt trước và niêm yết giá rõ ràng, thông tin này không có gì phải giấu diếm, cho nên Mễ Nguyệt Hồng đắn đo một lát rồi nói: "Đặt trước, cộng phí vải vóc, phí vật liệu, một chiếc năm mươi lăm đồng."
Triệu Tuệ vốn cũng chỉ là dò la chút tin tức, lại không ngờ một chiếc váy lại bán đắt như vậy.
Cô ta lập tức trợn tròn mắt.
Đừng nói là cô ta, mà ngay cả Vương Ngọc Hồng đang xụ mặt muốn thúc dục Triệu Tuệ rời đi cũng lập tức nhìn qua, nét mặt khó nén kinh ngạc.
"Kia."
Triệu Tuệ nuốt một ngụm nước miếng: "Chiếc váy này."
Cô ta lại đảo mắt nhìn những bộ quần áo khác trong nhà, nói: "Những bộ quần áo này, một ngày các cô có thể làm bao nhiêu bộ? Một tháng các cô có thể làm bao nhiêu bộ?"
Mễ Nguyệt Hồng mím môi.
Cô ta thầm nghĩ, chẳng trách chị Nhan và đội trưởng Triệu chuyển đi mà lại không nói với người nhà, người nhà này... đúng là một lời khó nói hết.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cô ấy càng nói, nét mặt càng lạnh nhạt: "Chúng tôi mới đến đây mấy ngày nên không biết. Váy vóc bây giờ còn chưa bán được mấy bộ, tiền mấy hôm nay đều tiêu như nước chảy, tiền mua vải vóc này, tiền máy may này... Chúng tôi nào biết những cái này. Chị gái này, nếu hai người muốn tìm cô giáo Nhan thì mau đi đi, đừng để lát nữa cô giáo Nhan lại không ở trường. Những cái cô muốn biết chúng tôi cái biết cái không, nếu cô muốn biết thì hỏi cô giáo Nhan đi, chị ấy là người biết rõ nhất."
Triệu Tuệ nhìn thái độ của cô ấy.
Trong lòng khẽ "hừ" một tiếng, nhưng cô ta vẫn đặt váy xuống, vươn tay kéo con gái định đi tìm Nhan Hoan trước rồi nói sau.
Ai ngờ Điền Châu nhìn thấy một cái nơ bằng lụa mày xanh nhạt thì nắm chặt nó trong tay rồi nhìn mẹ một cách tha thiết trông mong, cô bé nói: "Mẹ ơi, con muốn cái này."
Triệu Tuệ nhìn về phía Mễ Nguyệt Hồng.
Nhưng cô ấy còn chưa kịp mở miệng, Mễ Nguyệt Hồng đã mỉm cười nói với Điền Châu: "Cái này không được. Cô bé à, cái nơ này là của bọn chị, em xem cái nơ này là phối với cái váy kia kìa. Đếm số lượng hết rồi, thiếu một cái bọn chị cũng không biết ăn nói sao đâu."
Cô ấy nói xong còn rất thành khẩn xin lỗi Triệu Tuệ: "Chị gái à, mong chị thông cảm cho chúng tôi, chúng tôi chỉ là người làm công, đồ đạc của cửa hàng, tuyệt đối không được, nếu không chúng tôi không có cách nào ăn nói với cô giáo Nhan."
Triệu Tuệ tức không chịu được, nhưng trên mặt vẫn hiện lên nụ cười gượng gạo, cô ấy nói: "Đương nhiên là thông cảm rồi, trẻ con nhà nào chả vậy, không cần để ý."
Cô ấy nói xong thì giật lấy chiếc nơ đó đặt xuống bàn, rồi kéo Điền Châu sắp khóc ra ngoài.
Đợi bọn họ đi rồi, hai chị dâu kia đưa mắt nhìn nhau, nhất thời không biết nên nói cái gì mới tốt.
Lát sau, một chị dâu họ Lý trong đó lên tiếng: "Nguyệt Hồng à, dù sao đó cũng là người nhà đội trưởng Triệu, chúng ta như vậy có phải là không tốt lắm hay không? Có khi nào lại khiến cho thợ may Tiểu Nhan xử không?"
Mễ Nguyệt Hồng nhún vai, nói: "Em không cần biết bọn họ là ai, nhưng em hiểu rõ nhất cô giáo Nhan là người như thế nào. Chúng ta cái không nên hỏi thì không hỏi, cái không nên nói thì không nói. Chỉ cần giữ vững quy định và nguyên tắc của cửa hàng, cho dù có thẳng thắn đắc tội với người ta thì cô giáo Nhan cũng sẽ không trách tội chúng ta... Nhưng chưa rõ ràng điều gì đã phá vỡ quy định và nguyên tắc, nói không chừng sẽ phạm phải sai lầm lớn, rước lấy phiền phức không nhỏ... Đây là những điều mà trước đây cô giáo Nhan nói."
Hai chị dâu đưa mắt nhìn nhau, lúc này mới đột nhiên nghĩ ra, trước đây Nhan Hoan không thích nhất chính là thị phi.
Yêu cầu đối với họ chính là nghiêm túc làm việc là được.
Bởi vì cho dù là cửa hàng hay là nhà máy bây giờ, Nhan Hoan đều quản lý từ xa, bình thường cô hay dặn đi dặn lại bọn họ rằng "giữ nguyên tắc", quyết không có ngoại lệ, bởi vì chỉ cần bọn họ phá lệ một lần thì sau này sẽ có những lần phá lệ tiếp theo.
Các cô rời khỏi cửa hàng đã hơn nửa năm, vậy mà lại quên chuyện quan trọng như vậy.
Các cô chính là thợ may của cửa hàng, làm tốt công việc may là được.
Không cần phải xã giao với người nhà hoặc là thân thích của đội trưởng Triệu làm gì.
Lại nói, Cao Ngọc Hồng và Triệu Tuệ còn có Điền Châu đi ra từ tòa nhà ký túc xá.
Chiếc nơ trên tay Điền Châu bị mẹ cô bé giật mất, cô bé tủi thân đến nỗi rơi nước mắt, nắm tay bà ngoại, khẽ khóc nức nở.
Đây cũng là thói quen của cô bé với em trai.
Rất nhiều thứ, cô bé có mè nheo với mẹ hay là người nhà của ba cô bé cũng chưa chắc đã có, nhưng bên bà ngoại, chỉ cần khóc lóc một trận là cái gì cũng có.
Chương 342:
Đối với thói quen này của cô bé, thậm chí có thể nói là Triệu Tuệ cố tình, vô ý, tận lực nuôi ra.
Cao Ngọc Hồng nhìn cháu gái ngoại khóc như vậy thì sao không đau lòng cho được?
Con trai cả ở thành phố Bắc, cháu trai quanh năm suốt tháng đều chẳng thấy về, bên cạnh bà ta chỉ có hai đứa con của Triệu Tuệ bầu bạn, cho nên vô cùng nuông chiều.
Bà ta vừa đau lòng, vừa tức Mễ Nguyệt Hồng mắt chó không biết nhìn người, tức cả Nhan Hoan chuyển nhà mà cũng không nói với bà ta.
Bà ta vươn tay nắm tay Điền Châu, nhẫn nại dỗ dành: "Được rồi, đừng khóc nữa. Không phải chỉ là cái nơ thôi à, lát nữa bà ngoại mua cho cháu cái đẹp hơn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-341-342.html.]
Lúc này Điền Châu mới nín khóc mỉm cười.
Trước đó, Cao Ngọc Hồng nói với Mễ Nguyệt Hồng là đến trường Nhan Hoan tìm Nhan Hoan, nhưng lúc này ra ngoài cửa lại không biết đi hướng nào.
Hôm nay là chủ nhật, Nhan Hoan chắc chắn không ở trường.
Bọn họ đến trường rồi thì có thể hỏi Nhan Hoan chuyển đi đâu không?
Vừa rồi bà ta đã mất mặt rồi, lẽ nào lại phải đến trường để mất mặt lần nữa sao?
Nghĩ đến đây bà ta lại bực mình.
Làm mẹ chồng, làm đến tình trạng này của bà ta, quả đúng là vô địch.
Triệu Tuệ nói với mẹ mình: "Mẹ à, chi bằng chúng ta về trước đi. Ngày mai bảo ba gọi điện cho Thành Tích rồi chúng ta lại đến."
Ngoài như thế này ra thì còn có thể như thế nào nữa.
Hai người chỉ có thể bực bội về nhà.
Lúc Triệu Tuệ bị Mễ Nguyệt Hồng ngăn lại, cô ta đã tức rồi.
Nhất là khi con gái vừa ý một cái nơ mà lại bị người ta làm mất mặt.
Nhưng một cơn gió lướt qua lại làm cô ta nhớ đến căn phòng đầy ắp quần áo vừa rồi. Một bộ những năm mươi lăm tệ, trời ạ, đúng là kiểm được món lợi lớn mà, một tháng lương của cô ta cũng chỉ có bốn mươi tám đồng, này cũng coi như là không tồi rồi, thế mà lại không bằng một bộ quần áo của Nhan Hoan.
Nhan Hoan mời mấy người thợ giỏi đến, một tháng may được bao nhiêu là quần áo, kiếm được bao nhiêu là tiền.
Bọn họ lại còn chuyển nhà rồi, chuyển đến đâu rồi?
Nhưng Triệu Tuệ đã nghe nói chuyện nhà nước phải trả lại tài sản của nhà họ Triệu của thành phố Tây Châu cũ cho con cháu đời sau của nhà họ Triệu từ lâu rồi.
Nghĩ đến đây, trong lòng cô ta vừa trống rỗng rối bời lại vừa hối hận.
Sớm biết người em dâu này có thân thế như vậy, là "một thỏi vàng" như vậy, thì ngay từ ban đầu, dù thế nào cô ta cũng sẽ không đối xử với em dâu như thế.
Bây giờ hối hận cũng vô dụng, chỉ có thể cố mà dính lấy.
Đến thứ hai, quá nhiên Triệu Bá Vinh gọi điện thoại đến văn phòng của Triệu Thành Tích, hỏi địa chỉ nhà mới của họ.
Hai người họ chờ không kịp đến cuối tuần, buổi chiều Triệu Tuệ xin nghỉ cùng mẹ đi tìm nhà mới của Nhan Hoan và Triệu Thành Tích.
Hai người đi đến Tân Hải Lộ, dọc theo số nhà tìm đến căn nhà hai tầng của Nhan Hoan. Bọn họ đứng trước cổng, mắt nhìn lăm lăm.
Cao Ngọc Hồng không phải là không biết gì, nhà bà ta cũng là nhà hai tầng kết hợp, nhưng là một căn hộ hai tầng trong một tòa nhà, chứ không phải một tòa nhà riêng có cả vườn hoa.
Triệu Tuệ thì càng khỏi phải nói, cả nhà cô ta vẫn còn chen chúc với nhà mẹ chồng kia kìa.
Nhưng đương nhiên, không phải là họ chưa từng nhìn thấy nhà tốt.
Nhưng chung quy không phải vẫn là nhà của con trai con dâu, em trai, em dâu của họ sao?
Hai người nhấn chuông cửa, Nhan Hoan mở cửa.
Nhan Hoan nhìn thấy bọn họ thì không hề bất ngờ.
Chuyện hôm qua bọn họ đến ký túc xá Công Trình, Mễ Nguyệt Hồng đã kể với cô rồi, sáng nay, Triệu Thành Tích lại gọi điện thoại về bảo là Triệu Bá Vinh gọi điện đến hỏi anh địa chỉ nhà mới.
Lại nói điện thoại quả thật là đồ tốt, chỉ là tốn tiền.
Nhan Hoan mời họ vào nhà.
Hai người vào nhà, ánh mắt ngưng lại.
Đương nhiên hai người không dám chất vẫn cô tại sao chuyển nhà lại không nói với người nhà, chỉ đưa đồ trong tay cho cô, nói: "Đây là sủi cảo nhân thịt bò mọi người vừa làm hôm nay. Biết em thích ăn thịt bò nên đặc biệt băm nhỏ thịt bò ra làm nhân sủi cảo cho em đấy."
Nhan Hoan mỉm cười nhận lấy, cảm ơn hai người họ.
Hàn huyên mấy câu rồi cũng không còn gì để nói.
Nhan Hoan chính là như vậy, từ khi bọn họ dán vào, cô chưa từng lạnh nhạt với họ, cũng không không cho họ vào nhà, nhưng mỗi lần đều như vậy, mời bọn họ ngồi xuống, sau đó mỉm cười không nói gì, bọn họ nói gì cũng không tiếp lời. Nếu nhiệt tình của bọn họ hết rồi, cô liền dứt khóa cắt đứt bằng một câu khiến bọ họ mất mặt, tức chết. Cao Ngọc Hồng về nhà nói với Triệu Bá Vinh, ngược lại còn bị Triệu Bá Vinh mắng... Cho nên cho dù có lôi kéo như thế nào thì mối quan hệ này cũng không thể xít lại gần được.
Bây giờ vẫn là như vậy.
Nhưng lúc này Triệu Tuệ thực sự là quá nóng lòng!