Mỹ Nhân Xinh Đẹp Đã Trở Về - Chương 339-340

Cập nhật lúc: 2025-03-13 06:08:55
Lượt xem: 7

Chương 339:

Căn nhà được chăm nom rất tốt, nhưng không tránh khỏi có chút cũ kỹ, Triệu Thành Tích làm công trình, chuyện này không làm khó anh được, gọi đội viên đến dọn dẹp, sửa chữa chút là được.

Sau đó đặt mua các đồ gia dụng rồi sắp xếp chi tiết.

Nhan Hoan có thai rồi, những chuyện này đương nhiên trở thành bản vẽ giấy của Nhan Hoan, sau đó Triệu Thành Tích bắt tay vào làm.

Triệu Thành Tích làm việc nhanh nhẹn, một tháng sau, nhà mới căn bản đã được sắp xếp thỏa đáng, hai người lập tức chuyển vào sống.

Lần này Triệu Thành Tích còn đặc biệt bỏ ra bốn nghìn năm trăm tệ để lắp một cái điện thoại cố định, cho dù là người tiêu tiền như nước như Nhan Hoan cũng cảm thấy đau lòng muốn c.h.ế.t vì khoản tiền này.

Phải biết rằng tiền lương một tháng của một công nhân toàn thời gian mới có ba sáu đồng.

Bốn nghìn năm trăm đồng!

Hơn nữa, phí điện thoại cố định hàng tháng của điện thoại này là hai nghìn năm trăm đồng, bình thường gọi vào hoặc gọi đi còn mất hai đồng một phút.

Đây nào phải là gọi điện thoại mà là đốt tiền thì có.

Nhưng Nhan Hoan cũng cảm thấy cái điện thoại này là một thứ tốt.

Có rồi, không biết là tiện đến nhường nào.

Cho nên cô vẫn nhịn đau để Triệu Thành Tích lắp.

Sau khi lắp đặt xong, Nhan Hoa vuốt ve điện thoại, nói với Triệu Thành Tích: "Cho nên vẫn phải cố gắng kiếm tiền."

Trệu Thành Tích rất là bất đắc dĩ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Anh xoa đầu cô nói: "Anh có thể nuôi em và con."

Nhan Hoan lắc đầu.

Như vậy cũng không được, cho dù lương của anh có cao, bọn họ cũng vẫn còn chút tiền tiết kiệm, nhưng cũng không thể tiêu pha như vậy được.

Không phải nói chứ, lần này tu sửa nhà mới, mua đồ gia dụng, thiết bị điện này kia, cộng thêm cả chiếc điện thoại này, cũng phải tốn đến bảy tám nghìn đồng.

Tiền tích góp trong sổ tiết kiệm cũng sắp hết sạch rồi.

Cho nên việc nhà cửa xong xuôi, vừa nghỉ ngơi hai ngày, Nhan Hoan đã bắt đầu lên kế hoạch mở cửa hàng.

Công việc ở bên nhà máy may trong nông trường cũng không ngừng đi lên.

Sau một tháng, mấy kiểu túi xách tay đầu tiên cũng đã được làm ra.

Đợt hàng này, ngày trước đều là Mễ Nguyệt Hồng theo.

Nhan Hoan chuyển vào nhà mới rồi, Mễ Nguyệt Hồng đến báo cáo chuyện trong nhà máy. Cô ấy đi một vòng quanh nhà Nhan Hoan, ngưỡng mộ đến mức hai mắt phát sáng, nói: "Chị à, sau này em có tiền, em sẽ mua một căn nhà như vậy ở cạnh nhà chị, làm hàng xóm với chị."

Nhan Hoan rất thích tính cách có cái gì nói cái đó của cô ấy, cô nói: "Vậy thì em phải chăm chỉ làm việc vào, chị đợi em làm hàng xóm của chị."

Nhan Hoan nói như vậy làm Mễ Nguyệt Hồng đỏ bừng mặt.

Cô ấy mấy cái túi hàng mẫu qua, ngoài việc báo cáo tình hình trong nhà máy với Nhan Hoan ra, cô ấy còn nói với Nhan Hoan: "Chị ơi, bây giờ chị cũng đã chuyển nhà rồi, có phải là sắp bắt đầu chuẩn bị chuyện mở cửa hàng rồi không? Nhà máy bên kia ông nội em cũng đã đồng ý đến giúp đỡ, em đến đây giúp chị một tay nha. Chị phải đi học, nhất định là không lo hết được nhiều chuyện vặt vãnh như vậy. Em nói với chị này, em nhất định sẽ làm thật cẩn thận cho chị, rồi báo cáo cẩn thận tỉ mỉ với chị."

Chuyện giúp đỡ thì để sau đi, Nhan Hoan lại tò mò ông thợ may Mễ vậy mà lại đồng ý đến giúp đỡ nhà máy.

Ông thợ may Mễ là thợ may duy nhất của nông trường, cả đời được người ta tôn kính, rất xem trọng tay nghề may của mình, không nhận học viên, có thể thấy được sự căm ghét của ông ấy đối với cửa hàng may, xưởng may này kia.

Thế mà ông ấy lại đồng ý đến giúp nhà máy may?

Mễ Nguyệt Hồng cười nói: "Này cũng là nhờ chị đó. Chị à, không phải chị lấy được giải nhất cuộc thi thiết kế thời trang toàn quốc đấy sao? Lúc đó, radio và TV đều đưa tin. Trưởng nông trường chuyển hết mấy cái TV của nông trường chúng ta ra quảng trường lớn, mọi người cũng chuyển ghế đến để xem. Ông nội em không đi nhưng em thấy ông lén lấy radio ra nghe."

"Sau đó em về nói với ông, bây giờ em đang nghiêm túc làm việc giúp chị, phải đưa nhà máy của chúng ta đi vào quỹ đạo. Hơn nữa chị còn muốn mở cửa hàng, tương lai chắc chắn là càng làm càng lớn, đi theo chị, không chừng sau này cũng có thể lên TV, được phát trong radio, ông nội không nói gì nhưng trong lòng đã công nhận chị rồi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-339-340.html.]

"Sau đó em bàn bạc với tổ trưởng Hùng và chủ quản Mai, nhờ hai người họ đích thân đến mời ông nội, cho ông nội thể diện thì ông nội có thể không đồng ý được sao?"

Nhan Hoan cười không ngừng được, hỏi cô ấy: "Những công nhân trong xưởng đó có quản lý tốt không? Nếu em đến đây, bọn họ không làm việc hẳn hoi thì phải làm sao bây giờ?"

"Cái đó chị không phải lo."

Chương 340:

Mễ Nguyệt Hồng cười nói: "Bây giờ bọn em đã chọn ra mười hai người có kỹ thuật tốt nhất may túi xách rồi. Em cũng đã thương lượng với chủ quản Mai rồi, cho dù nhà máy của chúng ta có thua lỗ hay không cũng không quan trọng, chỉ cần túi xách của chúng ta kiếm ra tiền là được. Phải phát tiền thưởng cho mười hai người, như vậy bọn họ mới chăm chỉ làm việc được, còn có thể khích lệ công nhân chưa được chọn vào nữa. Em bảo với họ rồi, lúc nào kỹ thuật của họ đạt yêu cầu thì có thể vào làm túi xách ở nhà máy may Tiểu Nhan, có thể nhận được nhiều tiền công hơn, nhiều công điểm hơn. Bây giờ không khí trong nhà máy đều thay đổi rồi."

Nhan Hoan gật đầu, cười nói: "Không tồi nha. Như vậy thì hiệu quả và lợi ích của nhà máy chắc chắn sẽ nhanh chóng tăng lên."

Cô quả là không nhìn lầm người.

Nhan Hoan kiểm tra kiểu dáng và chất lượng của túi xách đều ổn thì gọi điện cho các khách hàng cũ, các công xã lớn và các cửa hàng bách hóa trong huyện, giải thích tình hình mới này cho họ nghe, nhờ họ bán giúp một chút số túi xách này, nếu bán được thì lại đặt hàng.

Các công xã lớn và cửa hàng bách hóa nhận điện thoại của Nhan Hoan, không nói nhiều cũng không cần bán hộ gì đó mà lập tức đặt hàng.

Chuyện cơ bản là thuận lợi.

Mễ Nguyệt Hồng muốn qua giúp, mà cô cũng chắc chắn cần giúp một tay, nhà máy bên kia đã sắp xếp ổn thỏa, xong xuôi rồi, về mặt kỹ thuật lại có ông thợ may Mễ giám thị nên cô liền đồng ý. Nhưng cô nói với cô ấy, trước mắt cô ấy phải vất vả một chút, mỗi tuần phải về nông trường một lần để xem xem tình hình bên đó. Mễ Nguyệt Hồng cũng lập tức đồng ý.

Một ngày bận rộn lại trôi qua một cách trật tự.

Nhan Hoan mang thai chưa đến ba tháng, cho nên chưa công khai ra ngoài, mọi người bên ngoài vẫn không biết.

Còn về chuyện cô chuyển nhà, cũng chỉ có người thân thuộc mới biết.

Cho dù là bên ba mẹ của Triệu Thành Tích cũng không biết chuyện cô có thai cả chuyển nhà.

Mãi cho đến một lần Cao Hồng Ngọc mang theo đồ cùng con gái lớn Triệu Tuệ và cháu gái ngoại Điền Châu đến ký túc xá của tập đoàn Công Trình thăm bọn họ, khi gõ cửa vào nhà thì lại là một cô gái xa ra mở cửa, sau đó thấy trong nhà cũng đã thay đổi lớn... Nhìn thấy trong nhà toàn là máy may vải, quần áo vẫn còn mắc trên máy may, cũng với hai chị dâu đang bận rộn đạp máy may may quần áo.

Cao Ngọc Hồng và Triệu Tuệ nghĩ là mình đến nhầm chỗ.

Không đợi họ kịp phản ứng, Mễ Nguyệt Hồng, người vừa mới mở cửa, vừa nhìn bọn họ vừa hỏi: "Thím và chị tìm ai?"

Cao Ngọc Hồng xụ mặt.

Triệu Tuệ nói: "Tôi đến tìm em trai và em dâu, là Triệu Thành Tích và Nhan Hoan. Đây không phải là nhà của hai đứa nó sao? Các cô là ai?"

Hóa ra là người nhà của đội trưởng Triệu.

Lúc này, hai chị dâu vốn đang bận bịu đạp máy may cũng đã dừng lại, mỉm cười nhìn ra cửa.

Các cô đều không biết tình hình cụ thể trong nhà đội trưởng Triệu.

Nhưng nào có con trai con dâu nào chuyển nhà hơn một tháng rồi mà bên ba mẹ lại không mảy may hay biết?

Vậy chắc chắn là có nguyên nhân.

Cho nên Mễ Nguyệt Hồng nhanh nhảu nói trước khi hai chị dâu cất tiếng: "Chúng tôi? Chúng tôi là thợ may cô giáo Nhan thuê. Chúng tôi biết đây là nhà họ mà, nếu không thì sao chúng tôi dám may quần áo ở đây."

Cao Ngọc Hồng và Triệu Tuệ nghe vậy thì ngây ra.

Sau đó hai người vô thức nhìn hai chị dâu đang ngồi trước máy may, nhìn quần áo trên bàn may, còn cả quần áo treo đầy trong phòng...

Ánh mắt Triệu Tuệ lóe lên. Cao Ngọc Hồng thu lại ánh mắt, sầm mặt hỏi Mễ Nguyệt Hồng: "Tôi là mẹ chồng của Nhan Hoan, cô biết chúng nó chuyển đến đâu không?"

Mễ Nguyệt Hồng lắc đầu bảo: "Chúng tôi chỉ là thợ may cô giáo Nhan thuê đến để may quần áo, bọn họ không nói thì sao chúng tôi biết được họ chuyển đến đâu. Thím à, nếu thím là mẹ của chồng cô giáo Nhan thì thím gọi điện cho chồng cô giáo Nhan hỏi xem."

Cao Ngọc Hồng lập tức cảm thấy cô gái này nói dối.

Nhưng trải qua những chuyện này, bà ta đã không còn ngạo mạn như trước, hoặc là đã thu lại phần nào sự ngạo mạn của mình, Mễ Nguyệt Hồng không nói, thái độ của bà ta ngược lại lại dịu đi, bà ta nói: "Vậy sao, vậy thì chúng tôi đến trường học của Nhan Hoan hỏi thăm vậy."

Bà ta nói xong liền bảo Triệu Tuệ và cháu gái ngoài Điền Châu rời đi.

Ai ngờ Triệu Tuệ lại bước vào nhà, dạo qua một vòng trong ánh mắt cảu Mễ Nguyệt Hồng và hai chị dâu. Cô ấy hỏi thăm bọn họ, chẳng hạn như các cô bắt đầu làm việc ở đây từ khi nào? Em dâu của tôi trả tiền công cho các cô như thế nào? Cô ấy lại cầm một chiếc váy nói: "Ôi chao, đây là chiếc váy mà em dâu tôi đoạt giải trong cuộc thi thiết kế thời trang toàn quốc đó sao?"

Loading...