Mỹ Nhân Xinh Đẹp Đã Trở Về - Chương 335-336
Cập nhật lúc: 2025-03-13 06:08:52
Lượt xem: 9
Chương 335:
Nhưng đêm nay có lẽ bởi vì bị hai câu nói của Nhan Hoan liền vạch trần tình trạng túng thiếu và khó khăn hiện tại của ông ta, lại đối mặt với sự thờ ơ của mọi người và cái mà ông ta cho là "khinh thường", trong lòng quá khổ sở, mới uống say thành như vậy.
Nhưng ông ta có điểm tốt.
Đó chính là những lời nói mà khi say rượu đã nói ngày hôm sau tỉnh lại vẫn còn nhớ rõ.
Vì vậy ngày hôm sau sau khi tỉnh lại nhớ đến những lời nói mà bản thân đã nói với Triệu Thành Tích trước mặt Nhan Hoan vào tối hôm qua, liền mồ hôi lạnh.
Mặc dù trong lòng ông ta châm biếm Nhan Hoan rất nhiều, nhưng thật ra là bởi vì mỗi lần ông ta đánh nhau với Nhan Hoan đều bị cô chèn ép đến vừa cay cú vừa buồn bực.
Ông ta vẫn luôn là người có năng lực và thông minh, lại lần lượt bị một con bé mà ông ta không để ý đánh đến hiện nguyên hình, cũng không có một chút sức lực nào để đánh trả lại... Trong lòng sao có thể không cay cú tức giận cho được?
Nhưng cay cú thì cay cú, tức giận thì tức giận, nhưng ông ta cũng không dám xem thường hay đắc tội Nhan Hoan.
Đặc biệt là hiện tại đang có chuyện cầu xin cô giúp.
Cho nên vừa tỉnh lại, không phải là cảm thấy hối hận nên muốn đập đầu vào tường rồi hay sao?
Nhưng việc mà bản thân làm thì phải tự thu dọn.
Ông ta cũng có thể coi như là một người biết co biết duỗi.
Cho nên chấn chỉnh lại tâm trạng, mới sáng sớm đã chạy đi xin lỗi Quy Hồng Anh, nói: "Haizz, uống rượu làm hỏng việc, uống rượu làm hỏng việc, ngày hôm qua sao tôi lại như vậy hồ đồ chứ, chủ nhiệm Quy, bà không thể không cứu tôi, không cần biết như thế nào, bà phải giúp tôi nói vài điều tốt ở trước mặt sư phụ Tiểu Nhan... Lời mà đàn ông sau khi uống rượu nói đều là, đều là... Không khí, thợ may Tiểu Nhan là người xinh đẹp lương thiện, là người rộng lượng bao dung, đoạt giải đặc biệt trong các cuộc thi toàn quốc, có phong thái mà người bình thường không thể có được, xin bà nói với cô ấy, đừng so đo với loại người thô tục như tôi."
Quy Hồng Anh: ...
Quy Hồng Anh thật sự cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy ông ta.
Nghe ông ta nói như vậy cũng càng thêm tức giận lại cảm thấy buồn cười.
Bà ấy "xùy" một tiếng, nói: "Phong thái của Tiểu Nhan quả thực cách xa so với loại đàn ông vừa uống rượu đã lộ nguyên hình như cậu, so đo với cậu, con bé không có thời gian rảnh rỗi như vậy, lát nữa Nguyệt Hồng đi nói chuyện với con bé, chúng ta đừng qua đó, cậu vẫn nên tắm sạch mùi rượu trên người, cũng thu lại cái bụng đầy tính toán và cái bàn tính toán nhỏ vang lên "bốp bốp" kia đi, trở về chờ Tiểu Nhan nói cái gì chính là cái đó, nếu không, cậu phá hỏng nhà máy, thần tiên cũng không cứu được cậu."
Quản lý Mai: ...
Quản lý Mai cảm thấy tâm trạng bây giờ là khó chịu.
Nghĩ quá khứ, ông ta đã từng làm thư ký thành phố được điều đến nông trường Hồng Tinh xa xôi, cực kỳ hăng hái, hiện tại lại bị hai người phụ nữ thay phiên nhau chèn ép, ông ta còn phải tự mình vươn đầu ra để cho họ đánh mắng.
Haiz không còn cách nào khác, ai bảo đây là do ông ta tự làm chứ?
Quản lý Mai bị chửi đến không còn mặt mũi cũng chỉ có thể nở nụ cười xấu hổ để Quy Hồng Anh chế giễu.
Quy Hồng Anh lúc này mới hả giận, quay đầu dặn dò Mễ Nguyệt Hồng vài câu cũng lười quan tâm tới quản lý Mai, đi làm việc riêng của mình.
Mễ Nguyệt Hồng cũng ghét quản lý Mai.
Tuy rằng đó là cấp trên trực tiếp của cô ấy, nhưng cô ấy liếc ông ta một cái, nhăn mũi cũng không chào hỏi một tiếng liền rời đi.
Quản lý Mai: ...
Buổi sáng Nhan Hoan gặp Mễ Nguyệt Hồng, cẩn thận hỏi tình hình hiện tại của xưởng may ở nông trường trước, có bao nhiêu người có kỹ thuật may cơ bản v. v, sau đó nói cho Mễ Nguyệt Hồng nghe sự sắp xếp của mình, nói: "Quần áo nhất định không được giao cho nhà máy làm, hiện tại bọn họ không có năng lực này, cũng không thể làm đạt yêu cầu của chị, để cho bọn họ làm đúng thật là đang làm lãng phí. Chị nghĩ rằng tình hình hiện tại của nhà máy, nên làm một số việc cơ bản để rèn luyện kỹ thuật may của công nhân. Em tính thử xem mười mấy công nhân có kỹ thuật tốt, một ngày bọn họ có thể làm ra được bao nhiêu túi xách... Bên phía nông trường có lẽ chị sẽ không đến nữa, chị dự định giao toàn bộ cho em, em giúp chị giám sát, mua vải, sản xuất, cuối cùng là kiểm tra sản phẩm và xuất xưởng, mỗi tháng em tới báo cáo với chị một lần, sau đó chị sẽ nói cho em biết kế hoạch kế tiếp, kiểu dáng và sản lượng của đơn hàng tiếp theo, vậy được không?"
Những điều này Mễ Nguyệt Hồng đều có thể làm được.
Chương 336:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-335-336.html.]
Nhưng cô ấy nhăn mặt, nói: "Chị, những thứ này em có thể làm được, nhưng không phải chị muốn mở cửa hàng sao? Em muốn đến cửa hàng của chị để giúp đỡ, em có thể giúp chị nghĩ một chút, tìm một người nào đó để cùng nhau làm việc, như vậy em cũng có thể có nhiều thời gian ở cửa hàng để giúp đỡ chị."
Nhan Hoan cười.
Thật ra cô sắp xếp như vậy là hy vọng sau này chờ đến khi quản lý Mai đi rồi, Mễ Nguyệt Hồng có thể tiếp quản xưởng may.
Mễ Nguyệt Hồng là người ngay thẳng, có năng lực lại thông minh, trong nhà còn có ông Mễ, là thợ may lâu năm ở nông trường Hồng Tinh, thật ra cô cũng có tính toán để cho cô ấy dần dần có quyền lên tiếng ở trong xưởng.
"Cái này cũng không phải là không được"
Cô cười nói: "Việc này Hồng Liên cũng có thể giúp một ít, nhưng cô ấy quá thành thật, chị sợ cô ấy trúng kế của quản lý Mai, cũng không quản lý được công nhân."
Trước đây Trần Hồng Liên là một cô gái vẫn luôn phụ giúp việc trong cửa hàng của cô ở nông trường, chăm chỉ giỏi giang chỉ là quá trung thực, làm sao có thể tính toán bằng quản lý Mai được, nhưng cũng khó nói, cô ấy là một người cố chấp, nói không chừng quản lý Mai cũng sẽ bị cô ấy chọc cho tức chết.
Cô cười sau đó dừng một chút, nói: "Nhưng mà chị lại nghĩ đến còn có một người có thể giúp em, nếu ông ấy chịu giúp, chắc chắn em có thể thoải mái hơn rất nhiều, vậy phải xem coi em có thể thuyết phục được ông ấy hay không."
Mễ Nguyệt Hồng ngờ vực nhìn về phía Nhan Hoan.
Trong đầu cô ấy hiện lên một bóng người, nhưng lại cảm thấy không có khả năng, sau đó cô ấy liền nghe được Nhan Hoan cười nói: "Ông nội em, nếu em có thể thuyết phục ông nội giúp em, việc này liền nhẹ nhàng hơn phân nửa rồi."
Kỹ thuật may của ông Mễ rất tốt, quả thực chính là người có địa vị nhất trong giới thợ may ở nông trường, có ông ấy đến nhà máy hướng dẫn giám sát, công nhân nào dám không nghe lời chứ?
Ngay cả quản lý Mai cũng không dám đụng đến của ông ấy.
Mễ Nguyệt Hồng:...
Cô ấy nhớ tới, ông nội khi nhắc đến thợ may Tiểu Nhan và tiệm may của cô liền giậm chân, khi nhắc tới xưởng may của nông trường liền thở ra "hừ" một tiếng, sau đó trơ mắt nhìn thấy xưởng may càng làm càng tệ, thỉnh thoảng còn chế giễu vài tiếng...
"Em sẽ cố gắng."
Cô ấy nhăn mặt nói.
"Chắc chắn em sẽ làm được."
Nhan Hoan cười động viên cô ấy.
Vừa nói xong với Mễ Nguyệt Hồng thì gặp hai người quản lý Mai và Quy Hồng Anh.
Vân Mộng Hạ Vũ
Bởi vì chuyện tối hôm qua, tuy rằng Nhan Hoan lười so đo với quản lý Mai, nhưng cũng làm mặt lạnh, đợi người đến gần, hoàn toàn không cho ông ta cơ hội nói, đưa ra vài điểm hợp tác.
Thứ nhất: Bởi vì kỹ thuật của công nhân xưởng may nông trường không tốt, tạm thời không thể may quần áo, chỉ có thể may túi xách theo kiểu dáng mà Nhan Hoan đã chỉ định, hơn nữa mỗi ngày mỗi tháng làm bao nhiêu đều do Nhan Hoan kiểm soát, chỉ có công nhân có kỹ thuật đã vượt qua sự kiểm tra của Mễ Nguyệt Hồng mới có thể may túi xách do Nhan Hoan chỉ định;
Thứ hai: Sau này nhãn hiệu của các túi xách hợp tác sản xuất là "gấu béo nhỏ", ngoại trừ những túi xách được chỉ định này, bất kỳ sản phẩm nào do xưởng may sản xuất đều không liên quan đến Nhan Hoan, không thể dán nhãn "gấu béo nhỏ", không thể dùng tên của Nhan Hoan để làm quảng cáo;
Thứ ba: Việc lựa chọn và mua vải để sản xuất "gấu béo nhỏ", may đo sản xuất, kiểm tra chất lượng đều do Nhan Hoan phân công cho Mễ Nguyệt Hồng toàn quyền phụ trách, xưởng may phải kịp thời chi tiền và hỗ trợ, không được cố ý làm khó và trì hoãn, ngoài ra trên phương diện quản lý kỹ thuật Mễ Nguyệt Hồng có thể mời người khác đến giúp đỡ, ngoại trừ người do Mễ Nguyệt Hồng mời đến, những người khác không được tham gia vào;
Thứ tư: Giá xuất xưởng của túi xách "gấu béo nhỏ" do Nhan Hoan quyết định, những người khác không được can thiệp, hơn nữa tổng doanh thu mỗi tháng bán được chia thành 15% cho tiệm may Tông Tông Hùng ở thành phố Tây Châu của Nhan Hoan, Mễ Nguyệt Hồng, và người mà Mễ Nguyệt Hồng mời đến, tất cả những nguyên liệu sản xuất túi xách, tiền lương của công nhân liên quan đều do xưởng may phụ trách.
Thứ năm: Các điều khoản trên có thể được Nhan Hoan điều chỉnh và bổ sung khi cần thiết.
Mỗi lần Nhan Hoan nói một điều, sắc mặt của quản lý Mai lại đen thêm một chút.
Đến cuối cùng, sự áy náy và xấu hổ của cơn say mèm tối hôm qua đã hoàn toàn tan biết hết, chỉ còn lại sự tức giận và sự không phục.