Mỹ Nhân Xinh Đẹp Đã Trở Về - Chương 271

Cập nhật lúc: 2025-03-11 21:27:13
Lượt xem: 46

Nghe có vẻ như đang tán gẫu, nhưng Kiều Chấn Dự đã nhanh chóng nhận ra, sau cuộc nói chuyện phiếm này có thể xâu chuỗi được rất nhiều chi tiết về chân tướng mà lúc trước bọn họ không biết.

Hoặc là do bản thân bọn họ vốn không biết chuyện bác gái Viên hại Triệu Lan Huyên, hoặc là do cách nói chuyện của Nhan Hoan làm cho bọn họ thả lỏng, lúc nhắc đến chuyện này lúc lại đề cập đến chuyện kia. Sau đó chỉ còn lại hai đứa nhỏ, Nhan Hoan lấy bánh ngọt ra dụ dỗ, muốn hỏi gì cũng hỏi được hết.

Ví như lúc đầu gia đình này có quan hệ không tồi với gia đình của bí thư chi bộ thôn.

Vô cùng chăm sóc bọn họ.

Mỗi năm hoặc cách một năm, lúc Kiều Chấn Dự đến đây, bí thư chi bộ thôn còn có thể đến nhà bọn họ trò chuyện vui vẻ một lúc.

Còn có Triệu Lan Trân, khoảng tầm hai năm trước cũng đã đến đây một lần.

Nhan Hoan tính thời gian, ắt hẳn là lúc bọn họ rời khỏi nông trường, sau khi đến định cư ở thành phố Tây Châu.

Khoảng thời gian đó, cũng là lúc nhà họ Trầm tính kế ép cô gả cho Quách Đại Vi.

Trong lòng cô khẽ thở dài.

Trải qua mấy ngày hôm nay, cảm xúc trên người cô hình như đã d.a.o động rất nhiều.

Có lẽ đây là mùi vị của con người?

Đến công xã, Kiều Chân Dự gọi một cuộc cho đồn công an ở thành phố Châu Thành. Viên Đại Lập bị đưa đến trạm y tế của công xã để xử lý vết thương, còn hai người thôn dân khác thì bị người của đồn công an dẫn đi ngay tại trạm y tế.

Viên Đại Lập nằm trên giường bệnh, vẻ mặt trắng xám nhìn người của đồn công an kéo hai người thôn dân kia đi.

Bọn họ đi rồi, người lính cảnh vệ cũng đi theo đồng chí ở đồn công an để giải trình sự việc. Trong căn phòng bệnh nhỏ ở trạm y tế chỉ còn lại Viên Đại Lập đang nằm trên giường bệnh như người bị c.h.ế.t khiếp và Kiều Chấn Dự, Triệu Thành Tích cùng Nhan Hoan đang đứng.

Vân Mộng Hạ Vũ

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-271.html.]

Nhan Hoan vẫn còn đang mỉm cười.

Cô nhìn Viên Đại Lập, chậm rãi nói: "Hai mươi mốt năm trước, ông bị người ta sai khiến, sau đó dụ dỗ và ép buộc bác gái Viên phải làm cho mẹ của tôi một xác hai mạng. Tôi may mắn được người ta bế ra, còn mẹ của tôi vẫn phải chết. Hai mươi mốt năm sau, người sau lưng ông muốn che dấu hành vi phạm pháp của mình, thế nên lần nữa giật dây ông, thừa lúc Kiều Chấn Dự đi cùng tôi đến viếng mộ mẹ tôi, muốn g.i.ế.c người diệt khẩu, chôn xác giữa núi... Các người cảm thấy là, trên đời này hoàn toàn không có ai biết được hành vi độc ác của các người năm đó, có phải hay không?"

Kiều Chấn Dự và Triệu Thành Tích nghe thấy mấy lời này của cô cũng không nhịn được mà nhìn cô.

Hai người không hẹn mà cau mày cùng lúc, sau đó lại có hơi đăm chiêu.

Viên Đại Lập lại sửng sốt.

Năm đó, ông ta thật sự đã nghe theo sự sai khiến của Kiều Chấn Hưng.

Nhưng mà lần này ông ta bỗng nghe nói thật ra đứa nhỏ năm đó vẫn chưa chết, còn cùng với vị thủ trưởng đó đến đây thăm mộ. Tâm trạng chấn động, lập tức nhận ra chuyện năm đó có sai sót... Mụ già c.h.ế.t tiệt đó đã lừa ông ta, hợp tác với người ngoài để lừa ông ta. Tuy Triệu Lan Huyên đó đã chết, nhưng đứa bé lại được đưa ra ngoài nhân lúc ông ta không để ý.

Ông ta lập tức nghĩ, vị thủ trưởng đó vẫn luôn cho rằng vợ và con gái của mình đã chết, nhưng lúc này lại đột nhiên dẫn theo con gái trở về, tất nhiên phải điều tra chuyện năm đó.

Vốn ông ta còn hy vọng mụ già c.h.ế.t tiệt đó sẽ không dám nói ra sự thật, chỉ nói chuyện lén đưa đứa bé ra ngoài là được. Nhưng khi ông ta phái người đi tìm hiểu, người đó lại nói rằng nhìn thấy mụ già c.h.ế.t tiệt đó quỳ gối trước mặt mấy người kia, nước mắt văng tung tóe, kể hết mọi chuyện để cầu xin tha thứ. Mấy người kia phát hiện có người thám thính lập tức đuổi đến bắt lấy ông ta.

Ông ta chỉ biết là tiêu rồi.

Người bảo ông ta hại người là Kiều Chấn Hưng.

Nhưng tên Kiều Chấn Hưng này cũng là mẹ ruột và anh ruột của vị thủ trưởng đó.

Chân tướng của sự việc hiện ra, vị thủ trưởng đó nhiều nhất cũng chỉ quất anh cả của ông ấy một roi, cuối cùng người phải ăn cơm tù và đền mạng chắc chắn là ông ta.

Thế nên khi ông ta nhìn thấy bên ngoài là một ngọn núi tối tăm và hẻo lánh, tim chậm một nhịp, lập tức tụ họp mấy người anh em họ hàng của mình, dự định một là không làm, nếu đã làm thì phải làm cho đến cùng, làm cho bọn họ trực tiếp bỏ mạng giữa núi, sau đó lại dẫn thú dữ đến gặm cắn t.h.i t.h.ể của bọn họ. Vậy thì trên đời này sẽ không còn ai truy xét chuyện này nữa.

Ngay cả mấy người nhà của thủ trưởng Kiều, trên người có phân, chỉ sợ cũng thầm nghĩ rằng sẽ đem chuyện này giấu kín.

Loading...