Mỹ Nhân Xinh Đẹp Đã Trở Về - Chương 260
Cập nhật lúc: 2025-03-11 21:26:50
Lượt xem: 45
Nhan Hoan cảm nhận được ánh mắt của ông ấy, kéo tay Triệu Thành Tích, lại quay đầu lại nhìn ông ấy gật đầu, rồi kéo Triệu Thành Tích đi tới một bên triền núi, đi được một đoạn khá xa liền dựa vào n.g.ự.c Triệu Thành Tích, nhìn về hướng Kiều Chấn Dự và mộ Triệu Lan Huyên.
Cô nói với anh: "Nhìn thấy chúng ta, mẹ sẽ vui vẻ sao?"
Triệu Thành Tích "ừ" một tiếng.
Nhan Hoan đảo mắt nhìn phía nơi xa núi non trùng điệp, nơi xa có thể có một đoạn sông, hoặc là cánh đồng hoang vu.
Cô nhẹ giọng nói: "Bà ấy chắc là sẽ cô đơn, hoặc là nói không chừng bà ấy đang chờ em và anh cùng nhau trở về, hay là chúng ta chuyển bà ấy đi, như vậy chúng ta cũng có thể thường xuyên đến gặp bà."
Nếu là cô, có lẽ là sẽ sợ cô đơn.
Cô khẽ thở dài.
Sau đó cô đột nhiên nắm lấy tay anh, nói: "Anh Triệu, em nói cho anh biết, nếu em chết, anh không thể cưới người khác, biết chưa?"
Triệu Thành Tích bị câu nói của cô dọa cho giật mình, sau đó lớn tiếng nói: "Nói bậy gì đó!"
"Em nói thật đấy!"
Nhan Hoan lại nghiêm mặt nói: "Trước kia em cảm thấy, khi nam nữ ở bên nhau vui vẻ là được, gặp được tốt hơn, gặp nhau được thì chia tay được, đổi người khác cũng không sao cả, nhưng mà bây giờ em đổi ý rồi, em cảm thấy, dù em đã c.h.ế.t thì chắc chắn ý thức vẫn sẽ tồn tại, nói không chừng khi nào đó sẽ trở về, cho nên tuyệt đối không cho phép anh cưới người khác... Nghĩ tới em lẻ loi mà chôn ở trên một đỉnh núi cao, anh đảo mắt cưới người khác ngày ngày cùng ăn cùng ở, cùng nhau nói chuyện cùng nhau làm chuyện thân mật, em một chút cũng không thể chịu được."
Cô khẽ quay đầu lại, nhíu mày nói: "Nếu như vậy, em chắc chắn sẽ trở về lấy kiếm c.h.é.m anh thành trăm ngàn mảnh."
Lời nói thật kỳ lạ.
Nhưng mà thần sắc của cô lại mười phần nghiêm túc, không có một chút đùa giỡn.
Triệu Thành Tích nghe thấy trong lòng thực sự bị vò thành một cục.
Đặc biệt cô còn nói gì mà "Trước kia cô cảm thấy, khi nam nữ ở bên nhau vui vẻ là được, gặp được tốt hơn, gặp nhau được thì chia tay được, đổi người khác cũng không sao cả."
Vân Mộng Hạ Vũ
Anh gần như là nghiến răng nghiến lợi nói: "Không cưới... Nhưng mà, bao giờ thì em cảm thấy, gặp được người tốt hơn, gặp được chia tay được, đổi một người khác cũng không sao cả?"
Nhan Hoan nghe thấy anh nghiến răng nghiến lợi nói như vậy mới lấy lại tinh thần, lúc này mới phát giác mình nói lỡ miệng, vội cười nói: "Trước khi biết anh... Trước khi biết anh cảm thấy đàn ông không một ai tốt."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-260.html.]
Triệu Thành Tích hừ mạnh một tiếng.
*****
Lại nói về nhà họ Kiều ở Bắc Kinh.
Ngày Kiều Chấn Dự rời nhà họ Kiều, Mẫn Tố Hoa cùng Hàn Duyên An cũng đi theo.
Kiều Chấn Dự nói muốn đi Tây Châu, Hàn Duyên An hỏi ông ấy: "Chú Kiều, có cần cháu đi cùng chú không? Biết đâu cháu có thể giúp được gì cho chú."
Kiều Chấn Dự duỗi tay vỗ vai anh ấy, nói: "Không cần, sau này rồi nói sau."
Kiều Chấn Dự rời đi, Mẫn Tố Hoa ngơ ngác mà c.h.ế.t lặng.
"Mẹ"
Hàn Duyên An gọi bà: "Mấy ngày này, nhà họ Kiều chắc chắn sẽ lại đến, con vạch rõ ranh giới với bọn họ đi."
Mẫn Tố Hoa lấy lại tinh thần, cười khổ một chút, nói: "Mẹ biết là việc này không cần nhắc nhở con... Mẹ thật sự không biết cô gái đó lại là con gái Kiều thúc, còn là một cô gái cứng cỏi, mạnh mẽ như vậy."
Nhìn ánh mắt nghi ngờ của Hàn Duyên An, bà ấy liền đem chuyện xung đột giữa Nhan Hoan và Kiều Chân, Kiều Chân còn bị buộc tạm thôi học, muốn chuyển đến trường học Bắc Kinh, còn nói lý do thật sự của việc đính hôn của anh ấy, sau đó nói: "Trước đó không nói rõ ràng với con, cũng là sợ con bộc phát ở nhà họ Kiều."
"Nhan Hoan."
Hàn Duyên An càu mày nhắc lại cái tên này.
Tên này, anh ấy giống như đã đọc đi đọc lại hàng trăm ngàn lần, dường như quen thuộc đến nỗi không thể quen thuộc hơn, nhưng mà rõ ràng đây là lần đầu tiên anh ấy nghe thấy tên cô.
"Nhưng mà cô gái tính cách mạnh mẽ như vậy."
Mẫn Tố Hoa lại cười khổ một chút, nói: "mẹ cô ấy là bị đám người bà cụ ép chết, bây giờ việc này... Duyên An, mặc dù hôn nhân giữa mẹ và chú Kiều của con đúng là không phải người ngoài nghĩ, nhưng trong mắt cô gái kia lại là một cái gai, vì vậy mẹ không đi Tây Châu, nếu có cơ hội thì mẹ nghĩ con nên nói chuyện với ba con, nếu cần thiết thì đi Tây Châu gặp cô ấy giải thích, đừng vì chúng ta mà làm cô ấy hiểu lầm chú Kiều... Nhưng phải nói trước với chú Kiều con, để tránh khéo quá thành vụng."
"Vâng, được ạ."
Hàn Duyên An nhìn mẹ mình, cầm tay bà, nói: "Mẹ, chúng ta phải vui mừng cho chú Kiều, mặc kệ thế nào, chỉ có người sống mới có thể vượt qua được rào cản, chỉ cần người còn sống là có thể nỗ lực hết sức."
Người đã chết, mới là tuyệt vọng nhất.