Mỹ Nhân Xinh Đẹp Đã Trở Về - Chương 254
Cập nhật lúc: 2025-03-11 12:00:52
Lượt xem: 41
"Cho nên lúc ông ấy về, bác cũng làm theo những gì đã bàn bạc lúc trước, mà người bên ngoài cũng cho là như vậy. Bác nói với ông ấy mẹ cháu khó sinh, cháu đã mất."
Giọng của ông nghẹn ngào, gần như là không nói ra được. Ông muốn nói là Kiều Chấn Dự không xứng. Ông ta phụ lòng Lan Huyên, không xứng mang đứa con Lan Huyên sinh ra đi, không xứng có được tình phụ tử, người nhà họ Kiều không xứng để con gái của Lan Huyên gọi ông bà nội. Bởi vì bọn họ đều là hung thủ g.i.ế.c c.h.ế.t Lan Huyên... Ông ta chỉ xứng sống cả đời đau khổ hối hận, cho dù là vậy cũng không bù đắp được tính mạng và cuộc đời cực khổ của Lan Huyên.
Nhưng bây giờ người ở trước mặt ông là một cô gái rất giống Lan Huyên. Lúc cô gái đó dùng ánh mắt trong trẻo hỏi ông là ông biết rõ Triệu Lan Trân hận người nhà họ Kiều, hận ba đẻ của cô tận xương, lúc mẹ cô mang thai còn ép mẹ cô bỏ cô đi, nhưng lại vẫn giao cô cho bà thì đột nhiên ông nhận ra sự thống khổ và uất hận của mình không thể nói nên lời. Ông rất phẫn nộ, nhưng khi nói ra trước mặt cô lại như là ích kỷ, tự cao như vậy.
"Cảm ơn."
Nhan Hoan vô cùng nhạy cảm với tình cảm của con người, cô cảm nhận được sự thống khổ của Lục Già Nguyên. Cô nói lời cảm ơn với ông: "Cảm ơn bác đã luôn ở bên mẹ cháu lúc bà ấy khó khăn nhất, chăm sóc bà ấy, cho bà ấy sự an ủi cuối cùng."
Cho dù Lục Già Nguyên đã thay đứa bé ấy lựa chọn thế nào thì ông cũng đã hết lòng quan tâm chăm sóc cho mẹ cô.
Nhan Hoan nói chuyện với Lục Già Nguyên xong thì tạm biệt ra về. Trước khi đi cô nhìn qua cô gái đang hái đồ ăn trong sân. Cô gái thấy cô định đi thì muốn nói gì đó lại thôi. Cô mỉm cười nói: "Con gái bác rất đáng yêu."
Lục Già Nguyên nghe cô nói thì sững sờ, trong lòng lại cứng lại. Ông muốn nói "xin lỗi", nhưng cuối cùng vẫn nuốt xuống. Ông nói: "Mẹ của cháu vốn là một cô gái chuyển vào thôn chúng ta. Trong thôn vì mẹ cháu không chồng mà có con nên tránh mẹ cháu còn không kịp, còn chỉ trỏ. Chỉ có người nhà mẹ con bé chịu thu nhận mẹ cháu, có thiện ý với bà ấy, luôn chiếu cố chăm sóc bà ấy. Lúc mẹ cháu sinh cháu cũng là gia đình bọn họ chăm sóc... Mẹ con bé biết chút chữ cũng là do lúc trước mẹ cháu dạy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-254.html.]
Bọn họ đang nói chuyện thì người phụ nữ trung niên đã dẫn con gái tới, dùng lòng nhiệt tình mời Nhan Hoan và Triệu Thành Tích ở lại ăn cơm. Bà ấy nói: "Đã muộn rồi, hai người đi về cũng không tiện, chi bằng hôm nay ở lại ăn cơm, ở lại đây một đêm cũng được."
Nhan Hoan cảm ơn bà. Cô nói: "Không được đâu ạ, hôm nay bọn cháu còn có việc không thể ở lại đây. Lần sau có cơ hội, mọi người đến thành phố Tây Châu, cháu chiêu đãi mọi người."
Cô nói tạm biệt xong thì cùng Triệu Thành Tích rời đi. Mãi cho tới tận khi lên xe, xe đi xa càng xa mà cô vẫn cảm giác được ánh mắt dõi theo của một nhà ba người bọn họ.
Triệu Thành Tích lái xe. Cô dựa lên người anh, đột nhiên cô nói: "Em bắt đầu có hơi khó chịu, phải làm sao đây?"
Vân Mộng Hạ Vũ
Từ sau khi cơ thể cô xuất hiện ấn ký cánh hoa kia, rồi ý thức thức tỉnh, cô chưa bao giờ khó chịu, gặp chuyện gì cũng không đau buồn. Ở một mức độ nào đó thì có thể nói là không tim không phổi cũng không đủ hình dung. Nhưng lúc này đột nhiên cô lại rất khổ sở. Trái tim như bị cướp đi, lúc đầu còn chưa cảm nhận rõ, nhưng bây giờ lại rất rõ ràng, sau đó một giọt nước mắt rơi xuống.
Triệu Thành Tích phát hiện được sự khác thường của cô thì vội dừng xe lại. Anh quay qua thì liền thấy cô đang khóc. Bọn họ ở bên nhau lâu như vậy, có chuyện gì cô chưa từng gặp đâu? Từ lúc bọn họ vừa gặp nhau, cô gặp đủ chuyện khó khăn, nhưng anh luôn thấy cô nở nụ cười nhẹ nhàng. Anh nào đã thấy cô khóc bao giờ.
Anh vội vươn tay giúp cô lau nước mắt. Nhưng từ trước đến giờ cô không khóc thì cũng thôi đi, vừa mới khóc thì không kiềm được. Anh lau nước mắt thì nước mắt của cô càng trào ra dữ dội hơn. Cô khóc đến mức tim anh xoắn lại. Anh đưa tay ôm cô vào ngực, còn trong lòng thì con mẹ nó mắng đến tám đời tổ tông những con người đó.
Nhan Hoan khóc một lúc rất lâu. Triệu Thành Tích không nói gì, chỉ lặng lẽ ôm cô. Nhưng chỉ như vậy là đủ rồi, trong lòng Nhan Hoan biết cô khác với người bình thường, lúc trong lòng cô đau khổ có anh ôm lấy cô mới cảm giác được sự an ủi. Triệu Lan Huyên năm đó mang thai một đứa bé, gánh vác lấy sự trách móc và phẫn nộ của người nhà, gánh vác sự nhục nhã và ép bức người nhà chồng, lúc chịu đựng ở sơn thôn xa xôi, ôm trong lòng một kỳ vọng tội lỗi, chờ thế nào cũng không chờ được người mình yêu. Đó là sự tuyệt vọng và thống khổ như thế nào chứ?