Mỹ Nhân Xinh Đẹp Đã Trở Về - Chương 232
Cập nhật lúc: 2025-03-11 11:59:17
Lượt xem: 38
Ông ta cảm nhận được ánh mắt của tất cả mọi người nhìn qua mình, chỉ cảm thấy như rơi xuống lòng đất. Ông ta không ngờ một chuyện nhỏ đơn giản như vậy, nói đỡ cho người ta mấy câu lại có thể dẫn đến nông nỗi như vậy, đến mức có khả năng chôn vùi cả sự nghiệp của ông ta. Trên trán ông ta đổ mồ hôi lạnh, tay cuộn thành nắm đấm, gân xanh nổi lên. Thế nhưng ông ta biết bây giờ mất mặt là chuyện nhỏ, bảo vệ bản thân mới là quan trọng nhất. Cho nên dù trong lòng ông ta muốn bóp c.h.ế.t Nhan Hoan thì cũng chỉ có thể nhịn xuống, đổi thành một dáng vẻ khiến người ta sợ hãi, cười còn khó coi hơn khóc. Ông ta lau mồ hôi trên đầu, không che giấu sự chật vật của bản thân, quay đầu nói với giáo sư Diêu: "Đây là hai chuyện khác nhau. Tôi vốn chỉ thấy em ấy thành tích không tệ, trong nhà cũng theo ngành này nên nghĩ năng lực và chuyên môn sẽ tốt hơn người ta. Ai mà biết được... Ôi thật sự là vả mặt rồi, vả mặt..."
Nói rồi hổ thẹn lắc đầu. Ông ta cũng không nhìn Nhan Hoan, sợ mắt mù, cũng sợ bản thân mình không giả vờ được mà sụp đổ. Ông ta quay đầu nhìn phó hiệu trưởng Thường và mấy người lãnh đạo: "Được rồi, những lời nên nói tôi đều đã nói. Vốn tôi nghĩ đều là sinh viên của trường, đều là những sinh viên khó khăn lắm mới vào được trường chúng ta, cũng không dễ dàng gì, không thể vì chuyện cãi vã này... Ôi, đến mức hủy hoại hết tương lai. Chúng ta là lãnh đạo, phải bảo vệ mỗi sinh viên, chu toàn cho mỗi sinh viên."
Vân Mộng Hạ Vũ
Ông ta vừa nói vừa lắc đầu: "Cho dù là thế nào thì vẫn xem lãnh đạo trường và viện trưởng quyết định thôi."
Phó hiệu trưởng Thường lạnh mặt.
Đã trôi qua mười năm như vậy, những giáo sư và lãnh đạo quay về trường vô cũng chán ghét với tội danh dùng lời đồn đại g.i.ế.c người này... Bọn họ từng gặp và trải qua còn ít sao? Cũng không thể trách giáo sư Diêu sắc bén như vậy, sắc bén đến mức như thể nhắm đến một sinh viên nào đó vậy. Nhưng ông là phó hiệu trưởng, không thể mang cảm xúc cá nhân vào được. Ông nhìn Nhan Hoan, nói: "Bạn học Nhan Hoan, yêu cầu của em chúng tôi đã biết, trường học sẽ căn cứ vào kết quả điều tra để xử lý chuyện này một cách nghiêm túc. Nhưng người ngồi ở đó là đồng chí Kiều Chấn Hưng, ba em Kiều Chân. Ông ấy muốn nói chuyện với em, trịnh trọng xin lỗi em. Cho dù em có chấp nhận hay không thì cũng hãy cho ông ấy một cơ hội, nói chuyện với ông ấy một chút."
Lúc này Nhan Hoan mới nhìn qua Kiều Chấn Hưng. Người này... Nhan Hoan nhíu mày. Ánh mắt người này nhìn cô có hơi lạ, không phải lạ vì ông ta là ba của Kiều Chân.
Nhan Hoan gật đầu. Cô và Kiều Chấn Hưng được thư ký đưa vào một phòng họp nhỏ. Hai người ngồi xuống, thư ký đi ra ngoài còn cẩn thận gài cửa lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-232.html.]
Nét mặt Nhan Hoan lãnh đạm.
Xưởng trưởng Kiều Kiều Chấn Hưng nhìn cô gái trước mặt. Làn da cô trắng nõn nà, cổ như cổ ngỗng, mày như mực họa, con ngươi như được tô điểm. Cô ngồi ở đó đẹp đến mức không giống con người, mà dường như tất cả những miêu tả cường điệu mỹ nhân trong sách cổ đều không đủ miêu tả cô.
Lúc trước mới nhìn cô, ông ta chỉ cảm thấy cô nhìn giống Triệu Lan Huyên, không kịp nhìn kỹ. Bây giờ sau khi nhìn kỹ mới phát hiện hai người chỉ là có hơi tương tự, nhưng thực ra khác biệt rất lớn. Triệu Lan Huyên cũng rất xinh đẹp, nhưng còn xa mới bắt kịp người trước mắt, đẹp đến mức không mang ý vị thế nhân.
Triệu Lan Huyên kiêu ngạo sắc sảo, điều đó đã thể hiện rất rõ ràng trong cảnh khốn khó. Mà con người này, nếu như ở chung với cô sẽ chỉ thấy cô xinh đẹp yếu đuối, không hề góc cạnh... Cũng khó trách người khác hiểu lầm cô, khinh thị cô, lúc Kiều Chân và bạn bè nói mấy câu đó vốn không hề có phòng bị, không thể nhìn ra một chút sức phản kháng gì trên người cô.
Thế nhưng khi trải qua cuộc họp vừa rồi thì ai có thể xem nhẹ cô chứ? Ai dám xem nhẹ cô? Dù là Triệu Lan Huyên mồm miệng của năm đó sợ là còn kém xa cô.
Nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng đến ông ta. Những lý do thoái thác đã chuẩn bị xong, đã tính toán lúc trước nhất thời bị ngăn chặn, ông ta chỉ có thể một lần nữa gỡ rối lại. Kiều Chấn Hưng thở dài trong lòng. Mặc kệ trong lòng nghĩ thế nào thì trên mặt ông ta đều bày ra nét mặt thống khổ biết lỗi. Ông ta trịnh trọng cúi đầu nói xin lỗi với Nhan Hoan: "Bạn học Nhan Hoan, bởi vì con gái bác không ăn nói cẩn thận đã gây ra rắc rối và ảnh hưởng lớn đến cháu. Bác thật sự xin lỗi."
Nhan Hoan chỉ nhìn ông ta mà không nói gì.