Mỹ Nhân Xinh Đẹp Đã Trở Về - Chương 231
Cập nhật lúc: 2025-03-11 11:59:10
Lượt xem: 52
Nhan Hoan tiếp tục nói: "Vậy em nói với thầy, nếu như em với cậu ta từng xảy ra mâu thuẫn. Lúc cậu ta nói chuyện phiếm với người khác nói là em cướp đàn ông của người ta, nói nhà chồng em không nhận em là con dâu. Thầy cảm thấy cậu ta có phải là không có ác ý, chỉ là hiểu nhầm sao?"
Viện phó Tôn: ...
Nhan Hoan tiếp tục nói: "Nếu như em ở cùng ký túc xá với cậu ta, chưa từng có bất kỳ mâu thuẫn gì. Cậu ta ở trước mặt em mỉm cười, sau lưng lúc nói chuyện phiếm lại nói em cướp đàn ông, nói nhà em không nhận em làm con dâu... Những người bình thường tính cách đoan chính nghe người ta nói bạn cùng phòng chưa từng có bất kỳ mâu thuẫn gì với mình như vậy, nếu không giúp nói đỡ, không ngăn lại, thì dù cho là có nghi ngờ cũng sẽ về hỏi em. Đây ngược lại còn lộ ra lúc nói chuyện phiếm sao? Thầy xem cái này gọi là hiểu lầm sao? Không phải ác ý sao? Chẳng lẽ viện phó Tôn cho rằng hành vi như thế này là bình thường sao. Bình thường thầy nghe được người khác đồn đại ác ý về đồng nghiệp của thầy, thầy không chỉ không ngăn lại, ngược lại còn "vô ý" đồn đại ra bên ngoài sao? Thầy thường xuyên làm như vậy sao?"
Viện phó Tôn: "... Em nói bậy bạ gì đó hả."
Rốt cuộc ông ta không nhịn được nữa, trầm mặt xuống.
"Em nói bậy bạ gì sao?"
Nhan Hoan nhún vai: "Em chỉ là căn cứ theo cách thầy nói về hành vi nói xấu mưu hại này phán đoán suy luận một chút thôi."
Viện phó Tôn đập bàn cái rầm, gần như là giận tím mặt.
Nhan Hoan bị dọa đến mức lùi lại phía sau, trên mặt sợ hãi, nhưng trong mắt lại không có chút sợ hãi nào: "Viện phó Tôn, bây giờ thầy không bao biện được cho Kiều Chân nên muốn lấy quyền lực ra đe dọa, uy h.i.ế.p em sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-231.html.]
Viện phó Tôn: ...
Ông ta thực sự muốn bóp c.h.ế.t con nhóc này. Nhưng lúc này phó hiệu trưởng Thường và các lãnh đạo khoa khác đều đã quay đầu nhìn ông ta, đồng thời còn mang theo vẻ không vui và tức giận. Lúc này ông ta mới kiềm chế cơn giận dữ.
Mà lúc này Nhan Hoan lại khẽ hất cằm, gương mặt trắng nõn. Cô ngạo nghễ nói tiếp: "Có phải mấy sinh viên lúc trước bị ép c.h.ế.t như thế này không? Thầy bảo Kiều Chân vô ý, không có ác ý. Vậy lúc chủ nhiệm lớp công khai danh sách đến phòng nghiên cứu đã nói thẳng là do các giáo sư và lãnh đạo khoa bàn bạc đưa ra kết quả. Thế nhưng Kiều Chân đã đứng lên nói gì? Cậu ta vừa đứng lên đã ở trước mặt tất cả bạn học và giáo viên, mượn lời mẹ cậu ta nói em cướp đàn ông của người khác, chứng minh em ỷ vào quyền thế của chồng mình đoạt suất vào phòng nghiên cứu của người ta, nói em không có tư cách ở lại đại học Tây Châu, không xứng đáng làm sinh viên đại học Tây Châu. Xin hỏi cái này không phải là ác ý mưu hại và chửi bới sao? Theo viện phó Tôn, cái này vẫn là vô tình hiểu lầm thôi sao?"
"Còn nữa, em muốn hỏi viện phó Tôn. Nếu như ngày hôm đó không có bài thi chuyên ngành kia, không có câu nói của giáo sư Diêu, có phải là em đã hết đường chối cãi, cứ như vậy tiếp nhận Kiều Chân dẫn đầu tất cả bạn học chất vấn và phỉ báng, sau đó oan khuất đi lấy cái c.h.ế.t chứng minh sự trong sạch, đúng không? Thậm chí giả sử nếu em không có tài năng này, không có kỹ năng chuyên ngành, từ lúc em nhập học đến nay vẫn luôn đứng thẳng lưng, thì vì cái thầy nói là "vẻ ngoài đặc biệt, hành động cũng khác những bạn học bình thường", thì em phải nhận lấy những lời đồn đại phỉ báng ác độc này, bình thường bị người ta chế giễu và nhục nhã, một chút tư cách biện bạch cũng không có sao? Chỉ có thể tự mình đau khổ nuốt xuống, giống như những bạn học bị ép điên bức tử vậy, cứ như vậy phát điên rồi c.h.ế.t đi sao?"
"Cho dù là như vậy, ngay khi chân tướng rõ ràng, em cũng không có tư cách yêu cầu một sự công bằng, một thông báo chính thức sao? Theo ý của thầy, với mạng người của mấy người như chúng em thì những kẻ cầm đầu kia cũng không được xem như có lỗi chứ nói gì là có tội? Đây là tiêu chuẩn đạo đức của sinh viên đại học Tây Châu trong mắt thầy sao?"
Đám người: ...
Mặt viện phó Tôn biến thành màu gan heo. Mà xưởng trưởng Kiều, gương mặt không thể trắng như giấy được, bởi vì ông ta vốn đen, nên sắc mặt như màu đất vậy.
"Bốp bốp bốp."
Giáo sư Diêu lại dẫn đầu vỗ tay. Bà lạnh lùng cười nói: "Viện phó Tôn, lúc trước ông nhiệt tình đề cử bạn học Kiều Chân vào phòng nghiên cứu của tôi, không khác gì trực tiếp bố trí vào. Không ngờ rằng bạn học này khi thấy tôi chọn người khác thì có thể đứng lên nói sinh viên tôi tự tay lựa chọn dựa vào hậu thuẫn sau lưng. Cái này gọi là vô ý hiểu lầm sao? Tôi thấy là có lòng cướp đoạt của người khác thì có."
Vân Mộng Hạ Vũ
Viện phó Tôn:...