Mỹ Nhân Xinh Đẹp Đã Trở Về - Chương 218
Cập nhật lúc: 2025-03-11 11:58:47
Lượt xem: 75
"Nhưng vì cái gì chúng tôi lại muốn chọn trợ lý từ nhóm tân sinh viên này chứ? Các em là tân sinh viên, nhưng cũng không phải là tân sinh viên bình thường. Rất nhiều người trong các em đã từng lên núi xuống nông thôn, cũng có những người đã được làm việc trong nhà máy. Các em chọn khoa nhuộm dệt mỹ thuật thì chắc hẳn đã từng có tiếp xúc, hoặc ít nhất là có sự yêu thích với ngành này thì bình thường cũng sẽ có chú ý. Dù sao từ lúc mới sinh các em đã phải mang quần áo, tiếp xúc qua rất nhiều loại vải muôn hình muôn vẻ. Cái gọi là thi kiến thức chuyên ngành thì chưa hẳn chúng tôi đã cần đáp án tiêu chuẩn từ các em, chỉ cần các em viết ra sự hiểu biết của mình về nhuộm dệt và thiết kế thời trang là được. Chỉ cần có hiểu biết cơ bản và sự đúc rút của bản thân là được rồi. Chúng tôi lựa chọn người trên tiêu chí như vậy. Còn về việc xuất sắc như vậy thì là một sự vui mừng ngoài ý muốn, thực ra chúng tôi không hề có sự mong chờ lớn như vậy."
"Bây giờ bài thi của bạn học Nhan Hoan và Lục Hòa Cầm đã dán ở đó, các em xem cho kỹ, tự mình cảm nhận, không chỉ để biết được sai lầm của bản thân mà đồng thời cái nhìn của các em với ngành nhuộm dệt mỹ thuật sẽ được cải thiện rất nhiều, sẽ giúp các em phát triển được trong nghề, có lợi ích rất lớn."
Nói đến đây thì bà hơi dừng lại, đảo mắt nhìn quanh một vòng. Lúc này ánh mắt của bà rốt cuộc cũng dừng lại trên người Kiều Chân, ánh mắt không chút gợn sóng. Lúc này bà mới nói tiếp: "Có một vài bạn học được lãnh đạo khoa đề cử cho cô, phụ huynh người đó cũng đề cử người đó cho cô... Chuyện này cô không ngại, nâng đỡ người giỏi thì không ngại thân thiết. Còn nữa, cũng không có gì không có thể nói với người khác nên hôm nay cô nói ra với mọi người. Bạn học này vốn xuất thân từ nhà dệt may, vốn cô cũng có sự chờ mong với bạn ấy, nghĩ rằng xung quanh bạn ấy đều là chuyên gia dệt may, mưa dầm thấm đất từ nhỏ, tiếp xúc với tài nguyên phong phú nhất. Như vậy thì kiến thức chuyên ngành của bạn ấy phải tốt hơn các bạn khác rất nhiều, vào phòng nghiên cứu thì cũng là đương nhiên. Nhưng trên thực tế kết quả thi bài thi chuyên ngành của bạn ấy khiến cô rất thất vọng, thậm chí còn không bằng những sinh viên chưa tiếp xúc qua với ngành này. Cô không nói đến sự phát triển tương lai, nhưng ít ra ở hiện tại thì bạn ấy không hợp vào nhóm nghiên cứu của cô, đến thì cũng chỉ thêm phiền phức cho người khác thôi."
Bà hơi dừng một lát rồi nói tiếp: "Đây là nói từ góc độ chuyên ngành, là ý của tôi cho đến trước khi xảy ra chuyện ngày hôm nay."
"Sau chuyện hôm nay tôi chỉ muốn nói con đường học đại học là ở đức hạnh, gần gũi nhân dân và dừng lại ở sự cầu toàn. Một người không đủ đức hạnh mà năng lực chuyên ngành lại vượt bậc thì sớm muộn gì cũng sẽ mất hết đức hạnh. Huống chi đó là nói người có năng lực vượt bậc, người bình thường nóng vội mong cầu danh lợi mà thiếu tài năng, chỉ biết ghen ghét, thù hận, tính toán với người khác. Người như vậy thì có sức lực nào đặt vào chuyên ngành chứ? Tương lai có thể có thành tích gì được chứ? Huống hồ ngành của chúng ta là nhuộm dệt mỹ thuật, phải có linh tính, mỗi tác phẩm các em thiết kế ra sẽ tương thông với tư tưởng của các em. Nếu tâm tính các em vặn vẹo xấu xí thì sao có thể thiết kế ra được tác phẩm gì đẹp đẽ?"
"Nói đến đây thôi, còn về phần chuyện này giải quyết thế nào thì là trách nhiệm của chủ nhiệm lớp và những người lãnh đạo rồi."
Bà nói xong thì quay đầu nhìn thoáng qua chủ nhiệm lớp và chủ nhiệm khoa, xụ mặt rời đi.
Trong lúc này bà đúng là không hề nhìn Nhan Hoan, không biết là lần nói chuyện này còn khiến bà có ý kiến với Nhan Hoan đâu.
Giáo sư Diêu mắng mọi người một trận rồi đi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Còn chủ nhiệm khoa nhìn một đám sinh viên phía dưới người thì đổ mồ hôi lạnh, người thì sắc mặt vừa trắng vừa xanh, dưới đất còn có một người đang nằm thì quả thực là giận đến mức không có chỗ xả. Ông lạnh mặt, tất nhiên là lại một tràng giáo huấn, biểu thị là trước đây ông coi trọng những sinh viên dù đã nghỉ học mười năm nhưng vẫn đỗ đại học này bao nhiêu thì bây giờ thất vọng bấy nhiêu, đau lòng bấy nhiêu.
Sau khi dừng giáo huấn thì ông quay qua nói với chủ nhiệm lớp: "Ông Trịnh, chuyện trong sân trường có người tung tin đồn mưu hại bạn học Nhan Hoan ảnh hưởng vô cùng nghiêm trọng, chúng ta nhất định phải điều tra rõ ràng. Nếu không thì nó sẽ vô cùng ảnh hưởng đến trường và khoa nhuộm dệt mỹ thuật của chúng ta. Còn nữa, xin ông hỗ trợ giúp khoa điều tra xem ngọn nguồn những lời đồn này có phải từ trong lớp ông mà ra không. Chờ sau khi điều tra rõ ràng thì đưa ra một bản báo cáo. Nếu cần thì các ban ngành liên quan của trường của sẽ tham gia. Sau khi kết thúc điều tra thì nhất định sẽ xử lý một cách nghiêm túc."
Chương 219
Ông nói xong thì nhìn thoáng qua Kiều Chân, còn cả Hứa Tuấn mặt mũi bầm dập thì vô cùng phiền lòng.
Sau đó ông nhìn qua Nhan Hoan... Lão tướng Triệu giận dữ gọi điện thoại cho lãnh đạo trường, ông còn bảo các giáo sư ở các trường khác ở Bắc Kinh nói nếu trường bọn họ không chứa được một sinh viên tài hoa hơn người như vậy thì bọn họ rất hoan nghênh chuyển cô đến trường bọn họ...
Ông vội vàng đi điều tra xem rốt cuộc là có chuyện gì, trước kia còn nghĩ là cô bé này đơn thuần bé nhỏ được bảo vệ tốt, một lòng ngoan ngoãn học tập chuyên ngành, là một sinh viên tốt.
Kết quả thì sao chứ? Đơn thuần nhỏ bé được bảo vệ tốt sao? Có bản lĩnh như vậy thì học kỳ trước lúc người ta đồn đại thì sao một chút động tĩnh cô cũng không có chứ? Bây giờ sao lại ra tay lớn như vậy chứ?
Chủ nhiệm khoa cũng có hơi không hài lòng với Nhan Hoan.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-218.html.]
Ông nhìn Hứa Tuấn, hừ một tiếng rồi quay qua nói với Nhan Hoan: "Bạn học Nhan Hoan, chuyện mà mấy bạn học khác làm với em đúng là vô cùng ác liệt, ảnh hưởng lớn đến danh dự của em. Nhưng cho dù là chuyện gì thì chúng ta đều phải tỉnh táo mà giải quyết. Bạn học có chỗ nào bất thường thì em có thể khiếu nại lên nhà trường, nhà trường nhất định sẽ xử lý nghiêm. Nhưng trước mặt chủ nhiệm lớp và bạn học em lại ra tay bạo lực ẩu đả với bạn học, như vậy có lý cũng sẽ thành vô lý, ngược lại sẽ tạo thành bất lợi với em."
Nhan Hoan nhún vai.
Cô giương mắt nhìn chủ nhiệm khoa, nói một cách chân thành: "Chủ nhiệm Lý, vừa rồi có thể là thầy không ở đây nên không thấy được. Lúc nãy bạn học Hứa Tuấn đột nhiên lao đến chỗ em, rất rõ ràng là định đánh em trước mặt chủ nhiệm lớp và các bạn học. Tình huống như vậy chẳng lẽ em không nên tự vệ sao, còn phải đợi cậu ta đánh em xong rồi em lên khiến nại với nhà trường sao? Em cũng chỉ là vào lúc cậu ta xông đến theo bản năng nhấc chân lên tự vệ, đá cậu ta một cái, hoàn toàn không dùng lực... Tình huống này còn có thể nói là em bạo lực đánh cậu ta sao?"
Nói xong cô quay đầu nhìn chủ nhiệm lớp và những người bạn học khác, nói tiếp: "Thầy Trịnh và những bạn học khác, các bạn có thể làm chứng cho em mà đúng không? Chỉ là lúc cậu ta lao đến định đánh em thì em chỉ đứng một chỗ đá một đá mà thôi."
Chủ nhiệm lớp và mọi người: ...
Nói như vậy đúng là không sai, nhưng...
Chủ nhiệm khoa nhìn Nhan Hoan nghiêm túc đến mức không thể nghiêm túc hơn, thậm chí là nghiêm túc đến vô tội, gương mặt nhỏ xinh đẹp như tiên nữ, rồi ông quay sang nhìn chân của cô, lại nhìn Hứa Tuấn nằm trên mặt đất không thể dậy nổi chỉ có thể hừ hừ hai tiếng thì khóe miệng méo xệch.
Khóa miệng chủ nhiệm khoa co lại, nhưng ông cũng không có cách nào với Nhan Hoan. Ông chỉ đành trợn mắt với Hứa Tuấn đang nằm dưới đất, nói với chủ nhiệm lớp cử người đưa anh ta đến phòng y tế của trường, đừng để xảy ra chuyện. Nói xong thì quay người rời đi.
Hai người giáo sư khác đã không còn gì để nói, cũng trầm mặt gật đầu với chủ nhiệm lớp rồi quay lưng đi.
Thầy Trịnh thực sự là vô cùng đau đầu. Nhưng trên mặt ông lại rất bình tĩnh, thở dài trong lòng, cũng chỉ có thể xử lý từng chuyện một thôi. Ông bảo hai bạn học nam đỡ Hứa Tuấn đến phòng y tế trường.
Ông giữ lại Kiều Chân, Lưu Thu Diễm, còn lại giải tán những bạn học khác. Nhan Hoan cũng không muốn ở lại xem chủ nhiệm tra hỏi Kiều Chân và Lưu Thu Diễm như thế nào, cô chỉ cần xem kết quả xử lý cuối cùng là được. Cho nên lúc cô nghe được chủ nhiệm bảo các bạn rời đi thì chào ông một tiếng. Chủ nhiệm lớp phất tay để cô đi. Lục Hòa Cầm, Hạ Đồng, còn cả Vương Bình Bình cũng đi theo cô.
Cuối cùng trong lớp học chỉ còn Kiều Chân và Lưu Thu Diễm.
Sắc mặt Lưu Thu Diễm trắng bệch, sợ hãi bối rối. Cô ta chỉ cảm thấy vô cùng hối hận, trong lòng cô ta không cam tâm nên mới lẩm bẩm vài câu, nào ngờ lại gây ra sóng gió lớn như vậy. Càng không ngờ được mà Nhan Hoan xưa nay mình xem thường hết lần này đến lần khác, người mà cô ta vừa ước ao vừa ghen tị lại lợi hại như thế. Nghĩ đến những câu nói của giáo sư Diêu, nghĩ đến còn có chủ nhiệm khoa và hai vị giáo sư khác ở đây, cô ta chỉ cảm thấy như trời đất sụp xuống... bị treo lên như vậy thì cô ta còn có thể có được tiền đồ gì chứ? Cô ta phải khó khăn như thế nào mới thi đậu đại học Tây Châu...
Nghĩ đến đây thì cô ta thực sự không nhịn được mà ngồi xuống khóc hu hu.
Chủ nhiệm lớp không nói gì, Kiều Chân cúi đầu ngồi tại chỗ, cả phòng học chỉ còn lại tiếng khóc của Lưu Thu Diễm.
Kiều Chân có khá hơn Lưu Thu Diễm chút nào không?
Từ nhỏ đã được người ta ôm lấy dỗ dành, là thiên kim tiểu thư, trước đó gần như đã bị giáo sư Diêu chỉ vào mũi mắng nóng vội mong cầu danh lợi, trong lòng chỉ biết ghen ghét, tính toán người khác, tâm tính vặn vẹo xấu xí. Bây giờ sao cô ta có thể khá hơn Lưu Thu Diễm được chứ?