Mỹ Nhân Xinh Đẹp Đã Trở Về - Chương 203
Cập nhật lúc: 2025-03-10 12:02:25
Lượt xem: 42
Đội trưởng Hùng đánh giá người trẻ tuổi mới đế này, một người chủ quản tổ sản xuất hả lòng hả dạ, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đã có chút hết nói nổi rồi.
Thì ra đã lên kế hoạch xong cả rồi.
Vậy cậu dám đụng vào cô ấy không?
Nhan Hoan đương nhiên biết tiệm may nhỏ này của mình đã âm thầm dâng lên biết bao sóng gió ở nông trường.
Chỉ cần nhìn những người thường xuyên đến tìm mình là biết.
Nhưng cô mặc kệ.
Mỗi ngày cô cũng chỉ vui vẻ nhận đơn quần áo, vẽ bản thiết kế, sau đó hướng dẫn người của cửa hàng may như thế nào.
Tất nhiên buổi tối phải dành cho Triệu Thành Tích.
Đã một tháng rưỡi trôi qua, cô mới tìm hai nữ công nhân có thâm niên nhất trong cửa hàng là Mễ Nguyệt Hồng và Trần Hồng Liên nói chuyện.
Hai người này một người là cháu gái của ông lão thợ may họ Mễ, một người xuất thân trong gia đình nông dân ở gần nông trường, đều là người bên nông trường.
Mà những người khác trong cửa hàng nếu không phải thím Liêu và những người khác là người nhà của đội kỹ thuật, phải đi theo đội kỹ thuật, còn không thì là Lục Hòa Cầm.
Cô tìm họ là muốn hỏi xem dự định của hai người họ.
Nhan Hoan gọi họ đến phòng bảo họ ngồi xuống và cười nói: "Mọi người biết đấy, vài tháng nữa chồng tôi sẽ chuyển về thành phố Tây Châu, đến lúc ấy thím Liêu và hai chị dâu khác e là cũng sẽ đến lúc phải đi, về sau cơ hội tôi đến bên này có thể cũng không nhiều cho nên đặc biệt muốn tìm mọi người đến là để hỏi ý kiến của mọi người."
Mễ Nguyệt Hồng và Trần Hồng Liên đều nhíu mày.
Họ đã dự đoán sẽ có một ngày như vậy, nhưng Nhan Hoan đột nhiên nêu ra vẫn khiến họ rất mất mát.
Nhan Hoan thấy họ đều im lặng thì hỏi Trần Hồng Liên trước: "Hồng Liên, nghe nói gia đình cô đang có ý định về việc cưới xin cho cô, cô có suy nghĩ gì tiếp theo không?"
Trần Hồng Liên mím môi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-203.html.]
Cô ấy có suy nghĩ gì ư?
Cô ấy chỉ hi vọng được tiếp tục làm việc trong cửa hàng.
Thực ra khoảng thời gian này có nhiều người tìm Nhan Hoan, mà người tìm cô ấy cũng không ít.
Bởi vì cô ấy làm việc trong cửa hàng của Nhan Hoan, xung quanh bỗng có nhiều người xem trọng cô ấy, thậm chí người đến nhà cô ấy đề nghị kết thông gia cũng đột nhiên nhiều hơn.
Không chỉ bởi vì cô ấy làm việc trong cửa hàng này có lương cao hơn một số chức vị ở nông trường thậm chí công xã ăn thóc thuế nhà nước, mà là họ còn cảm thấy cô ấy sau này sẽ có triển vọng, cảm thấy cô ấy đi ra từ cửa hàng may của Tiểu Nhan, làm việc hơn mấy năm, tương lai sẽ nhận đơn hàng tại nhà rồi trở thành thợ may, không nói được hoan nghênh kiếm được nhiều như thợ may Tiểu Nhan, chỉ nhìn ông cụ thợ may Mễ sống không biết thoải mái bao nhiêu.
Nhưng mà bản thân cô ấy lại không nghĩ như vậy.
Cô ấy thật thà chăm chỉ, hai năm nay cũng đã rất thành thạo với các kỹ năng may vá.
Nhưng cô ấy lại tự cho rằng mình không làm được như Nhan Hoan muốn may quần áo gì thì may quần áo ấy, cô ấy có thể dựa theo yêu cầu của Nhan Hoan làm ra thứ cô muốn, nhưng chính mình lại không biết làm kiểu mới gì, cũng chỉ làm được một vài quần áo cơ bản nhất mà thôi, nhưng làm ra phiên bản cũng không đẹp.
Cho nên cô ấy cảm thấy rời khỏi cửa hàng này, có lẽ rất nhanh thôi cô ấy sẽ trở thành là cô ấy của ban đầu.
Giống như Chu Tiểu Lan.
Trước đây kỹ năng may vá của cô ấy mạnh hơn mình, về sau chê cửa hàng may của Tiểu Nhan chỉ làm túi xách và ví tiền, không học được kỹ thuật may cho nên chạy đến chỗ ông cụ thợ may Mễ.
Kết quả thế nào?
Vân Mộng Hạ Vũ
Kết quả chính là vào lúc họ đã nhận được lương cao hơn công nhân bình thường trong nông trại, thì ông cụ thợ may Mễ chỉ cho cô ấy công điểm cơ bản.
Ngày nào cũng làm tăng ca thêm giờ mà chỉ được công điểm cơ bản, cũng không thấy học được kỹ thuật gì, sau đó nhìn thấy cửa hàng của họ làm ăn phát đạt thì hối hận xanh cả ruột, chạy về rất nhiều lần, không phải xin Nhan Hoan thì xin thím Liêu, bình thường thợ may Tiểu Nhan và thím Liêu là người rất tốt, nhưng điểm này lại không thể thương lượng, hoàn toàn không cho cô ấy quay trở lại.
Sau đó cô ấy không thể chịu nổi ông cụ thợ may Mễ, bây giờ đã kết hôn và đi làm tạp vụ ở bộ phận sinh hoạt của nông trường.
Trần Hồng Liên cũng không cảm thấy mình giỏi hơn Chu Tiểu Lan bao nhiêu.
Và những người chạy đến nói với Nhan Hoan rằng họ muốn tiếp nhận cửa hàng kia nữa.
Nếu những người đó tiếp quản, sau này mình chắc chắn cũng sẽ trở thành một trong số không biết bao nhiêu nữ công nhân làm rất nhiều việc, tiền nhận được không nói là so với bây giờ mà sợ rằng cũng sẽ không nhiều hơn công điểm cơ bản bao nhiêu.