Mỹ Nhân Xinh Đẹp Đã Trở Về - Chương 202

Cập nhật lúc: 2025-03-10 12:02:23
Lượt xem: 39

Cô vừa nói mấy câu này xong còn mặc một bộ đồ rộng thùng thình, áo dài tay và quần dài, vừa thích hợp làm việc còn có thể chống nắng sau đó đi dạo hai vòng trong nông trường. Mấy cô gái lớn và mấy cô con dâu đều chen chúc đến cửa hàng nhỏ của cô, yêu cần đặt hàng làm quần áo, thế nên cửa hàng lại bắt đầu bận rộn.

Hai tháng cuối, Nhan Hoan không chỉ dũng cảm tăng lương cho một số người mà còn tỏ vẻ, tiền công làm quần áo sau khi tan làm là tiền làm bằng tay của mấy cô ấy, xem như là tiền thưởng đi.

Ánh mắt của nhóm công nhân trong cửa hàng đều sáng lên mấy phần, tuy là vất vả thì vất vả nhưng toàn bộ mọi người đều giống như vừa được bơm m.á.u gà vậy.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bên phía Nhan Hoan không gấp nhưng mà bên phía tổ sản xuất lại vô cùng gấp gáp, chạy qua bên chỗ đội trưởng Hùng mấy lần.

Do bọn họ không giống với Tiền Huệ Chi và tổ cuộc sống bên kia, chỉ là rất muốn cái cửa hàng này, bọn họ có dã tâm rất lớn, đương nhiên hận không thể tiếp quản cái cửa hàng này ngay lập tức, sau đó mở sạp, phát triển nó lớn mạnh.

Đội trưởng Hùng hít một hơi thuốc, nói: "Thật ra cậu muốn mở nhà máy thì sao lại nhất định muốn cái cửa hàng đó chứ, tự cậu mở là được rồi. Chúng ta có nguyên vật liệu, có địa phương, cái nhà máy kéo sợi và dệt vải đó của cậu cũng kiếm được chút tiền, đầu tiên sắp xếp mở mấy cái nhà máy nhỏ cũng không phải là chuyện gì khó, vội vàng muốn cái cửa hàng nhỏ đó của cô ấy làm gì chứ?"

"Ai da, mấy lời này của anh không phải là đang cố ý làm tôi khó xử hay sao?"

Chủ quản Mai khẽ sờ lên những nốt phồng rộp trên miệng của mình, nói: "Anh vẫn không biết trong đó chênh lệch bao nhiêu xa à? Tuy là cái cửa hàng này của Tiểu Nhan không lớn nhưng buôn bán khoảng chừng hai năm, danh tiếng đã sớm lan rộng. Các công xã lớn và các thành phố gần đây đều đúng giờ đến đây thúc giục sản phẩm của bọn họ, chỉ hận không thể bảo bọn họ làm thêm một ít sản thậm. Chúng ta mở rộng sản xuất từ cái cửa tiệm may đó của cô ấy thì sẽ hoàn toàn không cần phải lo lắng đến vấn đề nguồn tiêu thụ và số lượng tiêu thụ. Là một cuộc buôn bán có lời. Nói không chừng chỉ mấy tháng sau đã có thể thu hồi được vốn, cũng có thể nhanh chóng mở rộng sản xuất... Không có nền tảng của cửa hàng này thì chúng ta sẽ làm thế nào? Bán đi đâu? Người khác cũng sẽ không mua hàng của chúng ta."

Không phải công xã bên dưới chưa từng mở nhà máy quần áo khác, thật sự nghĩ là chỉ cần mở một cái nhà máy là có thể kiếm tiền à?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-202.html.]

Đội trưởng Hùng ngồi trên bàn khua khua điếu thuốc, nói: "Cho nên, cậu là muốn cái thương hiệu của con nhóc đó, còn muốn nhờ con nhóc đó giúp thiết kế mẫu mã có đúng không?"

Cái gì mà cần cửa hàng đó đều là giả cả, thứ đáng giá nhất và quan trọng nhất là hai cái này.

Chủ quản Mai khẽ sờ đầu, mỉm cười, nói: "Đúng là có thể nói như thế."

Chủ quản Mai là được điều xuống từ bên trên, có thể làm ở đây một hai nhiệm kỳ, sau khi làm ra thành tích sẽ có thể tiếp tục được điều lên trên.

Thế nên làm chuyện gì cũng tích cực và chủ động hơn.

Đội trưởng Hùng nói: "Vậy thì cậu có nói với tôi cũng vô dụng, cậu đi nói với con nhóc đó đi."

Lúc con nhóc đó mở cửa hàng còn ký hợp đồng với bọn họ, thương hiệu là của cô, tạm thời trao quyền cho cửa hàng sử dụng. Còn về phần mấy món đồ được làm ra bên trong tiệm, phần nhiều đều là do chính tay cô làm ra.

Chủ quản Mai vội vàng la lên: "Con nhóc đó cũng không mấy quan tâm, làm quần áo cũng là hai ngày đánh cá ba ngày giăng lưới. Nói với cô ấy mấy chuyện này, cho dù có nói thẳng ra thì cô ấy chỉ nhàn nhã nói vội gì chứ, không phải còn mấy tháng nữa chồng cô ấy mới đi hay sao? Đến khi đó rồi tính."

Đội trưởng Hùng vừa định nói: "Vậy cậu cứ chờ đi, ai dám chọc vào con nhóc đó chứ. Cậu muốn lấy đồ của cô ấy mà chút kiên nhẫn này cũng không có." Chủ quản Mai đã nói tiếp: "Đội trưởng, lại nói tuy cửa tiệm may đó là do cô ấy phát triển nhưng rốt cuộc đó cũng là sản nghiệp của nông trường chúng ta, muốn thu hồi về không phải chỉ cần một câu của anh thôi sao. Nếu cô ấy quan tâm, cái tiệm may đó đã sớm phát triển thành một cái nhà máy ra hình ra dáng rồi. Chúng ta phát triển sản nghiệp của nông trường sao có thể tùy vào một cô gái nhỏ làm việc như chơi đùa như thế chứ. Dù sao chúng ta thu hồi lại cũng không bạc đãi cô ấy, cô ấy không cần làm gì cả, chỉ cần mỗi năm thiết kế cho chúng ta mấy mẫu mã, chúng ta vẫn sẽ trả lương cho cô ấy. Điều kiện hậu hĩnh như thế, chưa từng có thể nghe thấy ở ngoài đâu... Thật ra cho dù cô ấy không đề cập đến chuyện cung cấp mẫu mã này thì chúng ta có thể tự mình tìm người, mỗi năm đều có thể làm ra được mấy mẫu mã, chỉ cần có khởi đầu này thì không sợ những vấn đề phát sinh sau đó."

Loading...