Mỹ Nhân Xinh Đẹp Đã Trở Về - Chương 197

Cập nhật lúc: 2025-03-10 12:02:13
Lượt xem: 49

Nhan Hoan cười lạnh nói: "Cậu là ai chứ? Sao tôi phải trả lời cậu?"

Khuôn mặt của Lô Diệu Diệu lập tức đỏ ửng, không dám tin mà mở to mắt nhìn về phía Nhan Hoan.

Cô ta cũng chỉ muốn giúp Kiều Chân cứu vãn tình hình một chút, sau đó thuật tiện thử xem. Không ngờ Nhan Hoan nhìn thoáng qua có vẻ dễ chịu nhưng khi nói chuyện lại bỗng nhiên làm khó dễ người ta như thế chứ!

"Cậu!"

Lô Diệu Diệu cứng họng.

Những người khác cũng hơi ngây ngẩn cả người.

"Tôi cái gì hả?"

Nhan Hoan cười lạnh, nói: "Lần trước tôi nghe bên ngoài có người nói, thật ra tôi là người ở thành phố Thanh Châu, trong nhà có rất nhiều anh chị em, vô cùng nghèo khó. Sau khi trèo lên người con trai của giám đốc xí nghiệp máy móc thì mới trở nên khấm khá hơn một chút. Kết quả là sau khi xuống nông thôn, đến nông trường Hồng Tinh mới có một tháng thì gặp được người chồng có quyền có thế của hiện tại, thế nên đã lập tức đá bay con trai của giám đốc xí nghiệp máy móc và cấu kết với người chồng này, nói như đã từng tận mắt chứng kiến vậy. Còn nói là do bạn cùng phòng của tôi nói, còn gì nữa mà đồng hương trong nhóm đồng hương ở thành phố Thanh Châu từng ở chung khu nhà tập thể của xí nghiệp máy móc cũng biết... Người bạn cùng phòng này là cậu à?"

Trong đầu của Lô Diệu Diệu lập tức "Ong" lên một tiếng, sắc mặt chuyển từ đỏ sang trắng bệch.

Mấy câu này, mấy câu này.

Thật ra mấy câu này cô ta cũng chưa từng nói ra ngoài.

Cũng chỉ nói cho một người biết.

Đó là mấy ngày hôm trước cô ta mời đàn anh Đường Ký trong nhóm đồng hương ở thành phố Thanh Châu cùng nhau về nhà, sau đó bị Đường Ký từ chối. Lúc đó cô ta rất đau lòng, không nhịn được mà hỏi có phải anh ta còn nhớ thương Nhan Hoan hay không.

Sau đó những câu nói ấy cứ tự nhiên mà bật ra như thế... Chỉ là không ngờ đến bên ngoài có người, bị một người đàn anh khác đang ở ngoài cửa nghe thấy.

Nhưng mà từ đó đến nay chỉ mới có mấy ngày, mấy câu nói này đã lọt vài tai của Nhan Hoan rồi sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-197.html.]

Là Đường Ký nói cho cô à?

Lô Diệu Diệu quả thực đã bị đã kích hai mặt.

Trong chốc lát cô ta tức không chịu nổi.

Cơn tức khi bị Đường Ký từ chối cũng bị lôi ra.

Cô ta buột miệng nói: "Trên đời này không có bức tường nào không lọt gió. Cậu sống ở thành phố Thanh Châu mười mấy năm, cậu đã làm những gì cũng không phải là không có ai biết, cho dù cậu có đến đây... A!"

Giọng nói của Lô Diệu Diệu đột nhiên im bặt, đưa tay che mặt, nước từ trên đầu cô ta chảy xuống.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhan Hoan buông cái ly ra, lạnh lùng nói: "Cho dù tôi có đến đây, thì sao? Cho dù tôi có đến bất cứ đâu đi nữa thì chuyện gì tôi muốn nói tôi sẽ nói, không muốn nói thì không nói, cậu quản được à? Cậu cho rằng mình là ai chứ? Tôi không muốn nói chẳng qua là do cậu không xứng để được nghe, sao hả, tự cho bản thân cái quyền bịa đặt rồi hắt nước bẩn sau lưng người ta hả?"

"Còn có mặt mũi mà nói bạn cùng phòng, tò mò... Giữ chút mặt mũi đi. Do người đàn ông mà cậu thích chướng mắt cậu thế nên cậu lập tức hắt nước bẩn lên người người khác. Chỉ có chút tiền đồ này mà còn muốn châm ngòi ly gián, đúng là sống dai mới có thể gặp được mà!"

Dứt lời cô lập tức xoay người, cầm đồ đạc nói với mấy người Hạ Đồng: "Tôi đi xuống trước đây, tối tôi về đón mấy cậu."

Do tình huống của gia đình nhà mình thế nên nghỉ hè Lục Hòa Cầm không muốn về nhà, cô ấy muốn tìm chút công việc gì đó làm.

Nhưng công việc bán thời gian cũng không dễ tìm, công việc tệ mà tiền công lại còn ít. Nhan Hoan ngẫm lại thấy bản thân về nhà lúc nghỉ hè chắc chắn sẽ bận rộn, mà Lục Hòa Cầm từ nhỏ đã lớn lên trong khu nhà tập thể của nhà máy dệt, có nền tảng may vá, không bằng dẫn cô ấy về giúp đỡ cho cửa hàng của cô, thế nên đã bảo cô ấy tối nay đến nhà mình ăn cơm. Hạ Đồng nghe thấy thế cũng muốn đi, cô ấy và Vương Bình Bình không phải người địa phương, đã đặt xong vé xe lửa về nhà vào ngày mai. Thế nên Nhan Hoan dứt khoát gọi hai người đi cùng.

Tất cả mọi người còn đang trợn mắt há mồm, Nhan Hoan chào hỏi với mấy cô ấy, mấy cô ấy đều sững sờ như khúc gỗ mà nhẹ nhàng gật đầu, sau đó nhìn theo Nhan Hoan rời đi.

Sau khi cánh cửa phòng ký túc xá đóng lại, Lộ Diệu Diệu "oa" một tiếng rồi bật khóc.

Trong ký túc xá vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng khóc chói tai của Lô Diệu Diệu chui vào lỗ tai của mọi người.

Hạ Đồng ném sách lên bàn làm vang lên một tiếng "rầm", mắng: "Khóc cái gì mà khóc hả? Cậu còn mặt mũi để khóc à? Lần trước Hòa Cầm đã nói rất rõ ràng rồi, thực tế chắc chắn không thể có khả năng như thế được, vậy mà cậu còn đi nói hươu nói vượn với người ngoài... Còn là vì một người đàn ông nữa chứ, có chút tiền đồ đi! Đúng là mất hết mặt mũi mà... Còn muốn sắp đặt cho bạn cùng phòng của mình bị xui xẻo nữa, tôi thấy dù cho có năm tia sét đánh vào cậu cũng không oan uổng tí nào!"

Loading...