Mỹ Nhân Xinh Đẹp Đã Trở Về - Chương 146

Cập nhật lúc: 2025-03-09 14:28:19
Lượt xem: 55

Nhan Hoan gật đầu đáp: "Thi chứ. Dì cả của em thu thập cho em không ít thông tin, em thấy khoa nghệ thuật dệt may rất thú vị. Em cũng cảm thấy bản thân bây giờ đang gặp phải một vài nút thắt, có cơ hội như vậy, nỗ lực học tập, nghiêm túc trải nghiệm thì cũng rất tuyệt đấy."

"Vậy đội trưởng Triệu thì sao?"

Vương Thiến Thiến hỏi cô: "Chuyện này em nói với anh ấy chưa? Đội công trình vẫn còn đóng quân ở đây mấy năm, em đi học đại học thì phải một mình nơi đất khách quê người đấy."

Cô ấy nói rồi thở dài: "Tin tức này đúng là một tin tức tốt, nhưng chuyện này vẫn phải chờ công bố chính thức đã. Nông trường và vùng lân cận cùng với thanh niên trí thức trong làng sợ là không thể bình tĩnh được."

Thanh niên trí thức bị điều về nông thôn bao nhiêu năm, rất nhiều thanh niên tiểu tri thức nhiệt huyết dạt dào, từ mười mấy tuổi đến ba mươi tuổi, từ mối tình đầu, đến lúc yêu nhau, sau đó đến tuổi kết hôn sinh con. Rất nhiều thanh niên trí thức từ lâu đã lập gia thành thất ở đây, thậm chí là sinh con để cái ở đây. Nếu là thanh niên trí thức và thanh niên trí thức ở bên nhau thì còn ổn chứ nếu là thanh niên tri cùng thôn dân bản địa, nông dân và công nhân của nông trường ở bên nhau thì tin tức này chính là một tin tức chấn động, không biết sẽ gây ra bao nhiêu chấn động.

Bởi vì sợ không có thanh niên trí thức không động lòng với việc thi đại học.

Nông trại không trả lời được những chuyện gần thôn, nhưng chuyện đội Triệu này cô lại có thể trả lời.

Cô đáp: "Vậy thì cũng không còn cách nào khác, hơn nữa anh ấy làm công trình, lần này đóng quân ở nông trường của chúng ta, lần sau có thể đóng quân ở nơi khác. Thành phố Tây Châu thì tốt, lái xe mấy tiếng là đến, so với việc anh ấy đi bộ đội thì còn tốt chán."

Buổi tối, Nhan Hoan liền nói như vậy với Triệu Thành Tích.

Vân Mộng Hạ Vũ

Vì không muốn ảnh hưởng đến tâm trạng đi làm và tâm trạng ăn cơm tối của Triệu Thành Tích nên mãi đến lúc sắp đi ngủ cô mới nói.

Triệu Thành Tích nghe cô bảo là khôi phục kỳ thi đại học, thi đại học, tay anh vốn đang cởi quần áo cũng ngừng lại một chút.

Anh quay đầu nhìn cô nói: "Dì cả qua nói với em? Hai người đã bàn bạc xem thi ở đâu, thi đại học nào chưa?"

"Đại học Tây Châu, học viện mỹ thuật Tây Châu."

Nhan Hoan cẩn thận nhìn anh, nói: "Hai đại học này đều có chuyên ngành mà em muốn học. Học viện mỹ thuật Tây Châu thiên về mỹ thuật, còn đại học Tây Châu thì mạnh về kỹ thuật, bối cảnh nhân văn, cũng gần tập đoàn Công Trình của anh nữa. Em vẫn đang cố găng ôn để thi đại học Tây Châu."

Đại học Tây Châu nằm trong số các đại học top đầu cả nước, hướng đến mục tiêu học tập tri thức mở mang hiểu biết, học đại học bốn năm nên đương nhiên là đại học càng tốt thì càng tốt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-146.html.]

Triệu Thành Tích mím môi.

Tin tức này khá chấn động đối với anh.

Sau khi tốt nghiệp Học viện quân sự, anh liền gia nhập quân đoàn kỹ thuật, sau đó lại cùng tập thể chuyển ngành sang tập đoàn Công Trình, chức vụ và quân hàm cũng theo đó mà tăng lên. Trong đó cũng có liên quan đến lai lịch, nhưng quan trọng hơn vẫn là vì anh có chuyên môn nghiệp vụ giỏi.

Anh đương nhiên là biết tầm quan trọng của việc học đại học đối với một người.

Anh đương nhiên phải ủng hộ cô.

Nhưng anh càng hiểu rõ sự thay đổi khi một học đại học.

Cô đã thu hút người khác như vậy, tính cách lại tốt, đi đến đâu cũng sẽ là tiêu điểm.

Ở nông trường cô có thể là của anh, nhưng đến đại học, bước vào một xã hội mới, bọn họ còn ở đất khách quê người.

Anh nghĩ đến khoảng thời gian mình học ở Học viện quân sự, nội quy của Học viện quân sự nghiêm ngặt, con gái chỉ cần có chút xinh đẹp là không biết có bao nhiêu người theo đuổi, ngấm ngầm tranh nhau.

Cho nên anh không thể vui nổi.

Nhan Hoan nghìn nét mặt trầm lắng của anh, đương nhiên là biết anh không vui.

Cô ngồi xổm trên giường, ôm kéo anh, hôn anh, nói: "Có phải là không nỡ để em đi hay không? Vậy thì lúc đó anh thường xuyên đến thăm em có được không? Em cũng không nỡ xa anh, cho nên lúc dì cả nói với em, em còn do dự một hồi, bị dì cả mắng một trận em mới hiểu. Dì ấy nói với em, dung mạo chỉ là nhất thời, nếu em không có chí tiến thủ, cái gì cũng dựa vào anh, đến lúc anh về thành phố Tây Châu rồi, thì chỉ có thể làm công nhân tạp vụ trong thành phố mà anh đến. Đến lúc đó còn không biết là có bao nhiêu Thẩm Tụ Tụ, Vương Tụ Tụ gì đó nữa kìa. Nếu anh không thích em thì em phải làm sao bây giờ? Em phải luôn bước về phía trước thì mới biết mình có thể trở nên tốt hơn hay không, mới biết có thể khiến anh thích em nhiều hơn không."

Những lời này có chút lộn xộn.

Anh nhíu mày, ôm cô một lúc lâu, mới nói: "Nói chuyện hẳn hoi."

Nhan Hoan bật cười.

Loading...