Mỹ Nhân Xinh Đẹp Đã Trở Về - Chương 133

Cập nhật lúc: 2025-03-09 14:27:54
Lượt xem: 57

Triệu Hoà và mọi người: ???

Trên mặt mọi người đều rất xuất sắc.

Triệu Hoà không dám tin mà nhìn Nhan Hoan sau đó lại nhìn anh hai của mình, lúc sau cô ta vừa tủi thân vừa tức giận nói: "Vậy thôi đi, để em bảo chị Tụ Tụ làm giúp em là được, nhất định chị Tụ Tụ cũng sẽ làm được! Có phải không chị Tụ Tụ?"

Ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía cô ta.

Vẻ mặt của Thẩm Tụ Tụ có chút cứng đờ, một lúc sau cô ta mới gian nan mỉm cười nói: "Chị thử xem sao."

Cuối cùng không khí đã lạnh nay lại càng không thể lạnh hơn.

Cũng may ngay lúc này Triệu Bá Vinh cũng đi xuống lầu, ông ta khụ hai tiếng Triệu Thành Tích lại mang theo Nhan Hoan chào hỏi cùng ông ta.

Lúc sau là Triệu Bá Vinh câu được câu không nói chuyện với Triệu Thành Tích.

Tuy nhiên vào thời điểm ăn cơm không khí lại bình thường đi rất nhiều.

Không có người nào nói chuyện với Nhan Hoan giống như xem cô hoàn toàn không tồn tại. Những người khác chỉ lo cười nói chuyện của mình, Triệu Hoà thì đang không ngừng cố ý thân thiết với Thẩm Tụ Tụ. Tuy rằng vẻ mặt của Thẩm Tụ Tụ đang mất tự nhiên nhưng cô ta vẫn cực kỳ bao dung mà chăm sóc cho Triệu Hoà, điều đó hiển nhiên đã trở thành thói quen.

Mãi đến khi ăn xong cơm chiều, Thẩm Tụ Tụ đi đến phòng bếp nói là muốn giúp dì Vương bưng điểm tâm và trái cây lên. Lúc Triệu Thành Tích đứng dậy muốn chào tạm biệt với Triệu Bá Vinh thì phòng bếp lại truyền đến giọng nói lớn tiếng của Triệu Hoà.

"Chị dâu hai cái gì? Nhà của chúng ta làm gì có ai thừa nhận!"

"Tự nhiên nhảy ra từ cái chỗ vùng núi hẻo lánh gì đó tới đây, chị ta thật sự cho rằng ngủ cùng với anh hai cháu thì chính là chị dâu hai nhà cháu sao?"

Tiếp theo là giọng nói đang đè thấp của dì Vương, đại khái bà ấy đang khuyên can lời nói của cô ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-133.html.]

Lúc sau giọng nói của Triệu Hoà cũng không còn vẻ tức giận kích động như vậy nữa nhưng giọng điệu vẫn mang theo vẻ bất bình, cô ta lớn tiếng nói: "Cháu cũng muốn tôn trọng chị ta lắm nhưng dì xem chị ta có điểm nào để người ta đáng tôn trọng không? Còn chưa kể đến chị Tụ Tụ, từ nhỏ đến lớn cái gì chị ấy cũng nhường cháu hết, chị ấy có cái gì cũng gấp rút cho cháu hết. Chuyện đầu tiên sau khi chị ấy nhận được tiền lương làm việc cũng là mua vải dệt về làm quần áo cho cháu. Đến cả chị dâu cả nữa, mỗi lần tới nhà của cháu không phải đều đưa một đống quà cho ba mẹ cháu và cháu sao, cháu muốn cái gì chị dâu cả cũng đều không nói hai lời mà mua cho cháu. Thế nhưng dì Vương nhìn xem chị ta đi, chị ta giống như không nhìn thấy được ánh sáng, lén lút cùng anh trai cháu đi lãnh giấy chứng nhận kết hôn đến cả người trong nhà cũng không dám nói. Không phải chị ta sợ người trong nhà phản đối nên tiền trảm hậu tấu sao (*)? Lần đầu tiên tới cửa mà chỉ xách theo mỗi một hộp điểm tâm, chắc là chị ta chỉ tuỳ tiện mua thứ gì đó mà ngày thường chúng ta đều không thích ăn ở bên ngoài tiệm thôi. Về điểm này thì giống chị dâu gì chứ, trông có giống lần đầu tiên con dâu đi tới nhà chồng không?"

(*) Tiền trảm hậu tấu: Hành động trước báo cáo sau.

Vẻ mặt của mọi người trong phòng đều rất đặc sắc.

Nhưng bọn họ cũng không nói gì cả, cũng không có ai chạy vào trong phòng bếp ngăn cản Triệu Hoà.

Chỉ có Triệu Bá Vinh đang nhíu mày lại.

Nhưng ông ta cũng không nói cái gì.

Nhan Hoan ngẩng đầu nhìn Triệu Thành Tích.

Triệu Thành Tích lại nắm lấy tay cô sau đó xoay người sải bước đi đến phòng bếp. Anh kéo cửa phòng bếp ra lạnh lùng nói với Triệu Hoà ở bên trong: "Chỉ bởi vì Nhan Hoan từ chối yêu cầu ích kỷ tham lam của em mà em nổi điên ở chỗ này sao? Vậy để anh nói cho em biết cô ấy là vợ của anh chứ không phải đầy tớ của em, cô ấy không cần thiết phải nuông chiều những tật xấu ích kỷ tham lam đó của em. Anh nghĩ em vẫn nên đi điều trị đầu óc của mình trước đi sau đó hẵng nói đến chuyện tôn trọng hay không tôn trọng."

"Thành Tích!"

"Thành Tích!"

Vân Mộng Hạ Vũ

"Em hai!"

Lúc này mọi người trong phòng khách trăm miệng một lời mà lên tiếng.

Triệu Hoà ở trong phòng bếp đã bị vẻ mặt và giọng điệu nghiêm khắc của anh hai làm cho sợ tới mức "oa" một tiếng bật khóc.

"Thành Tích, sao con có thể nói như vậy với em gái của mình chứ?"

Nước mắt Cao Ngọc Hồng lăn xuống, cảm xúc trong đêm nay cuối cùng cũng đã tìm được một lối thoát mà vỡ ra, bà ta nói: "Dù sao con bé cũng là em gái của con, từ nhỏ con bé đã được nuông chiều nhưng tuổi của con bé vẫn còn nhỏ, sao con có thể mắng con bé như vậy chỉ vì một người ngoài được chứ? Dù cho lời nói của con bé có mang theo chút tính trẻ con tuỳ hứng nhưng chẳng lẽ con bé nói không đúng sao?"

Loading...