Mỹ Nhân Xinh Đẹp Đã Trở Về - Chương 124

Cập nhật lúc: 2025-03-09 14:27:37
Lượt xem: 74

Lúc này Triệu Lan Trân bưng đồ ăn đi ra vừa lúc nghe được nửa đoạn sau trong lời nói của Nhan Hồng An, bà ấy lắc lắc đầu nhưng trên miệng lại hàm chứa ý cười.

Nhan Hoan hỏi: "Vậy sao đó thế nào? Bọn họ cũng không tìm tới cửa nữa sao?"

Việc này ở bên kia nông trường cô có biết một ít.

Cô nghe người khác nói với mình rằng ngày hôm sau mẹ con Nhan Quế Phân không sống được nên bỏ đi nhưng ba con nhà họ Thẩm lại không đi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ngày hôm đó Quách Đại Vĩ bị Triệu Thành Tích nện cho một đ.ấ.m khiến mặt sưng phù lên giống y như một cái đầu heo, đã thế còn xô va ngã cái bàn rồi đụng vào tường không biết có nát xương cốt ở đâu không mà nằm ở phòng y tế mấy ngày trời vẫn không thể cử động được, chắc hẳn là do ông ta không còn mặt mũi.

Chỉ có thể đen mặt ở phòng y tế lầm bầm, ba con nhà họ Thẩm chỉ có thể đi theo tuỳ tùng mà hầu hạ ông ta.

Bác sĩ ở nông trường đều nhìn bọn họ đến chướng mắt, chờ đến khi bọn họ rời đi thì hung hăng muốn đòi Quách Đại Vĩ một khoản chi phí chữa bệnh.

Tuy rằng Quách Đại Vĩ luôn luôn là người ra tay rất hào phóng nhưng cũng bị bọn họ đòi giá cao đến nhe răng trợn mắt.

Một chuyến đi này đến vùng Đại Tây Bắc của ông ta quả thật vừa đẫm m.á.u vừa tốn tiền.

Cứ như vậy Quách Đại Vĩ sống ở nông trường ba con nhà họ Thẩm khoảng chừng mười ngày rồi mới đi.

Mẹ con Nhan Quế Phân lại không biết tung tích đâu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-124.html.]

Hoá ra bà ta đi tới thành phố Tây Châu tìm nhà họ Nhan.

"Có..."

Lần này là Triệu Lan Trân đáp.

Bà ấy cười lạnh: "Bọn họ làm ra chuyện như vậy thật đúng là không biết xấu hổ, đã thế còn nhờ dượng mấy đứa tìm cho bọn họ chỗ ăn chỗ ở, sắp xếp cho bọn họ công việc đề cử vào trường đại học nữa chứ! Quả thật chưa từng gặp qua người nào không có mặt mũ, không biết xấu hổ như vậy!"

"Ngày hôm đó bọn họ đi đến nhà cậu hai của mấy đứa, nhưng mà ở bên đó có thể có ngày lành cho bọn họ được sao? Một nhà mười mấy người chen chúc ở mấy gian phòng, đồ ăn được dọn lên bàn thì con cái nhà mình đều đã múc hết được rồi. Bọn họ qua bên đó không trở thành da bọc xương là đã không tồi rồi, còn có thể đòi ăn ngon ở tốt được sao?"

Em trai thứ của Nhan Đông Hà là Nhan Đông Đình đang làm công nhân trong một nhà máy bột mì.

Vốn dĩ phúc lợi của nhà máy bột mì cũng khá ổn thế nhưng hai vợ chồng nhà bọn họ lại quá nhiều con cái. Con trai cả và con trai thứ hai lại lần lượt kết hôn rồi có thêm con cái nữa, số người lại càng nhiều nên không đủ ăn.

Vợ chồng Nhan Đông Đình bị cắt thành phần chỗ Nhan Đông Hà và Triệu Lan Trân, vào lúc bị đưa đến nông trường thì đã ngay lập tức đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ. Mấy năm trước, con trai nhà bọn họ dẫn đầu trong đám người em trai nhà mẹ đẻ Triêu Lan Trân bức cho em trai nhà mẹ đẻ Triệu Lan Trân c.h.ế.t thảm, cho nên Triệu Lan Trân hận thấu xương bọn họ.

Buồn cười chính là lúc cả nhà bọn họ trở về thành phố Tây Châu còn chạy đến nhà bà ấy nói muốn nối lại tình thân. Thậm chí Nhan Đông Đình còn bắt con trai của mình quỳ xuống đất để tạ tội với Triệu Lan Trân. Sau đó còn khóc lóc thảm thiết nói rằng năm đó là do bọn họ tuổi còn nhỏ nên không hiểu chuyện mong anh cả chị dâu tha thứ, cuối cùng bọn họ bị Triệu Lan Trân cầm chổi đuổi đánh ra ngoài.

"Qua hai ngày bọn họ còn tới nữa, dì còn lập ra cái đơn liệt kê hết tất cả những thứ mà chúng ta đã gửi từ nông trường cho bọn họ trong mấy năm qua ném tới trước mặt bọn họ. Lúc đó dì còn nói cho bọn họ biết ba mẹ sớm đã c.h.ế.t hết từ mấy chục năm trước rồi không cần bọn họ phải tới đây gào tang, muốn lăn lộn khóc lóc la lối nói chị dâu này ngược đãi bọn họ thì bọn họ trả lại đống đồ trong cái đơn kia đi rồi lúc đó muốn la lối khóc lóc gì thì la lối, nếu như còn không đi thì dì sẽ báo công an nói rằng bọn họ phạm tội lừa gạt mấy năm nay!"

Để gửi đồ từ nông trường đến thành phố Thanh Châu đều phải điền đơn ở bưu cục cho nên dù cho là gửi tiền hay là gửi đồ gì đều phải có bản ghi chép hết.

"Đương nhiên bọn họ vẫn không chịu đi nhưng mà vẫn chẳng làm gì được phía bên này cả cho nên mới chạy đến chỗ đơn vị làm việc của dượng cháu và anh cả tốt với dượng khóc lóc. Bọn họ bảo rằng mình rất khổ sở rất khó xử, hiện tại không có đường nào để đi, anh cả tốt và dượng không thể mặc kệ bọn họ được, không thể cưới vợ xong là mặc kệ em gái ruột và cháu gái ngoại ruột thịt được. Bọn họ còn nói năm đó trước khi mẹ c.h.ế.t còn nắm lấy tay anh cả muốn anh cả nhất định phải chăm sóc đứa em dâu này, khuyến khích anh cả, dượng và dì li hôn để mang theo bọn họ... À đúng rồi, cả nhà Nhan Đông Đình kia còn xúi bẩy bọn họ nói nhà của dì dượng là phòng ở mà đơn vị chia cho anh cả của bọn họ, chỉ cần anh cả bọn họ li hôn với dì thì sẽ đuổi chúng ta ra khỏi nhà rồi bọn họ có thể vào đây ở cùng nhau sống trong ngày lành."

Loading...