Mỹ Nhân Xinh Đẹp Đã Trở Về - Chương 122

Cập nhật lúc: 2025-03-09 14:27:33
Lượt xem: 85

Hai mắt Thẩm Tụ Tụ đỏ ửng, dáng vẻ tiều tụy, hiển nhiên là dáng vẻ bị đả kích, nhưng nhìn thấy chị cả Triệu nhìn sang thì vẫn miễn cưỡng mỉm cười, nói: "Không sao, chị cả, có chuyện gì chị cứ nói đi, không cần phải kiêng nể em."

Trong lòng Triệu Tuệ lại thở dài.

Cô ta đã nhìn Thẩm Tụ Tụ từ nhỏ đến lớn. Dáng vẻ xinh đẹp, tính cách tốt, tâm địa lương thiện, yêu thương ba mẹ của cô ta như ba mẹ ruột của mình. Người em dâu, con dâu thế này mà vào nhà nào thì chính là nhà đó có phúc. Nhưng em hai của cô có thể là do oán giận gia đình từ trước, thế nên cũng giận chó đánh mèo lên người Tụ Tụ, hoàn toàn không dùng ánh mắt công bằng để nhìn cô ta, chấp nhận cô ta... Mấy lời mà cô ta nói với Nhan Hoan lúc nãy cũng không phải là chuyện gì quá nghiêm khắc với cô, so sánh với mấy chuyện mà Thẩm Tụ Tụ đã làm thì cũng chẳng đáng là bao.

Vân Mộng Hạ Vũ

Có viên châu ngọc ở phía trước thế này, sao ba mẹ có thể chấp nhận một đứa con dâu khác chứ?

Nếu ngay cả những điều cơ bản của cô ta mà cô cũng không thể nào làm được.

Cô ta nói: "Em hai nói, đã cùng cô ấy đăng ký kết hôn rồi, là lãnh đạo của tập đoàn Công Trình, giấy chứng nhận là do lãnh đạo già ở trong bộ đội cấp cho."

"Cái gì!"

Đi đôi với tiếng hét của Cao Hồng Ngọc là một tiếng "răng rắc", một chiếc ly rơi từ trên chiếc bàn trước mặt Thẩm Tụ Tụ xuống, rơi vỡ tan tành.

Sắc mặt của Thẩm Tụ Tụ trắng bệch, gắt gao nhìn chằm chằm vào Triệu Tuệ, một lúc lâu sau mới lẩm bẩm nói: "Không, không thể nào như thế được. Sao anh hai có thể kết hôn được chứ? Không thể nào, không thể nào."

Không lẽ cô ta đã làm sai ở bước nào rồi?

Lúc Nhan Hoa tỉnh dậy nhìn thấy ngọn nến đỏ vẫn còn đang cháy

Người bên cạnh đã không thấy đâu, bức màn đã được kéo vào nên cô cũng không biết bây giờ bên ngoài đang là trời tối hay trời sáng nữa.

Cô nhớ tới ban đầu ngọn nến đỏ này còn chưa được đốt, sau đó anh dừng lại đi thắp nến rồi lại bắt đầu tiếp tục trầm luân.

Cô nhíu mày chống người ngồi dậy, trên người rất mềm có hơi đau nhức nhưng cũng không có cảm giác quá khó chịu cho lắm. Cô cúi đầu nhìn đến cánh hoa dưới xương quai xanh của mình, một màu hồng nhạt tươi đẹp ướt át giống như đang nở rộ trên da thịt của cô.

Cô duỗi tay sờ lên thì cánh cửa lại truyền đến âm thanh bị đẩy ra.

Cô ngẩng đầu, ngón tay vẫn còn đang ấn trên cánh hoa kia.

Trên tay anh đang bưng một cái ly gì đó rồi đi đến mép giường ngồi xuống đưa cho cô. Cô cúi đầu nhìn mới biết được hoá ra là ly sữa đậu nành, cô cầm lên nếm thử sau đó uống thêm mấy ngụm mới lập tức cảm giác tinh thần tốt hơn rất nhiều.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-122.html.]

Cô uống một hơi hết hơn nửa ly xong rồi mới nói với anh: "Muốn uống nước."

Cô nói xong mới phát hiện giọng nói của mình có hơi khàn khàn làm cô không khỏi lại nghĩ tới giọng nói của mình lúc tối hôm qua. Khuôn mặt cô theo đó cũng nóng bừng lên, cô quay đầu đi lại nhìn thấy hoá ra ở trên phía tủ đầu giường đã có một ly nước trắng được đặt ở đó. Cô duỗi tay cầm lấy uống một ngụm nhưng sau đó phía xương quai xanh lại nóng lên, cô cúi đầu xuống nhìn thấy tay của anh đang đè lên cánh hoa kia.

Nhan Hoan giương mắt lên nhìn anh lại bắt gặp thấy ánh mắt kia của anh đã có chút thay đổi.

Cô giận một tiếng lại đẩy tay anh ra sau đó lấy chăn che khuất người mình lại rồi hỏi anh: "Mấy giờ rồi?"

Anh cũng không tiếp tục nữa mà chỉ dịch chăn cho cô rồi nói: "Hơn tám giờ, vẫn còn sớm, em ngủ tiếp một lát nữa đi."

Hơn tám giờ.

Nhan Hoan ngẩn người, ngày thường cô hay thức giấc vào khoảng hơn bảy giờ, quả thật là một buổi ham vui quá độ...

"Dậy thôi."

Cô nói: "Không phải hôm nay muốn đi nhà dì cả và dượng của em sao? Đi qua sớm một chút miễn để cho người khác phải đợi."

Anh cầm tay cô cách một cái chăn nói: "Nếu không anh đi tới công ty gọi điện thoại cho dượng của em nói rằng hôm nay không qua được."

Nhan Hoan vươn tay từ trong chăn ra đánh anh nhưng cổ tay lại lập tức bị anh bắt lấy...

Nhan Hoan không rút ra được chỉ có thể nói giận một tiếng: "Anh không thể tự chủ một chút giống như lúc trước được sao?"

Anh bật cười nói: "Đã rất kiềm chế rồi."

Nhan Hoan: ...

Hai người lăn lộn một lúc, mãi đến hơn mười giờ sáng gần mười một giờ mới đến nhà họ Nhan.

Một người đàn ông trẻ tuổi có chút giống với Nhan Vệ An nhưng lại trẻ hơn một chút đi ra mở cửa. Nhan Hoan liếc mắt một cái là đã có thể nhận ra người này chắc hẳn chính là anh họ của mình tên là Nhan Hồng An.

Nhan Hồng An vừa mở cửa đã ngẩn ngơ nói: "Hoan... Hoan Hoan?"

Nhan Hoan mỉm cười nói: "Đúng vậy, sao mười mấy năm không gặp mà anh vẫn ngốc nghếch như vậy thế?"

Loading...