Mỹ Nhân Xinh Đẹp Đã Trở Về - Chương 115

Cập nhật lúc: 2025-03-08 22:33:21
Lượt xem: 60

Anh ngừng lại một chút rồi nói: "Em vào phòng xem xem đi, mở tủ ra, ga trải giường, chăn gì đó đều thay hết đi, không biết thì hỏi anh."

Nhan Hoan đáp "vâng" biết nghe lời phải đi vào phòng.

Anh làm việc luôn luôn rất nhanh nhẹn.

Quét nhà, lau nhà, lau cửa sổ, chỉ mất hơn nửa tiếng, cả căn nhà sáng bừng lên.

Nhan Hoan ngồi trên ga trải giường mới trải xong, mãn nhã... Nếu nhất định phải kết hôn thì người này thực sự là một người cộng tác sinh sống tuyệt vời, đẹp trai, sức khỏe tốt, tính tình cô cũng thích, nhìn rất thuật mắt, không nói nhiều, không yêu cầu nhiều, làm việc vừa nhanh vừa gọn gàng. Người đàn ông như vậy, suốt mười chín năm, Thẩm Nhan Hoan chưa từng gặp một ai.

Nhưng cũng có thể là cô ít gặp.

Lúc làm việc, Triệu Thành Tích vẫn luôn cảm thấy Nhan Hoan cứ nhìn mình mãi.

Ánh mắt đó quả thực là muốn tỏa ra ánh sao.

Tuy rằng anh thực sự rất hưởng thụ nhưng cũng may là định lực của anh tốt, mới có thể tiếp tục làm hết mọi việc một cách vô cùng hiệu quả.

Anh rửa tay, tắm rửa qua loa bằng nước lạnh rồi mới về phòng, kéo cô gái đang ngồi chồm hổm trên giường về phía mình: "Cứ nhìn anh mãi làm cái gì?"

Anh vừa mới tắm nước lạnh, trời đông lại chỉ mặc một cái áo lót màu xanh lục của quân đội, nhưng trên người lại tỏa ra hơi nóng.

Đây là lần đầu tiên cô thấy dáng vẻ này của anh.

Ừ, mùa đông mà, ngày thường không phải đều mặc quần áo dày dặn, kín mít à, cho dù anh mặc ít, thỉnh thoảng, lúc thân mật, ngoài áo khoác thì bên trong cũng có áo len mỏng mà.

Gần đây anh vẫn luôn khắc chế, hai người hôn môi mấy cái đã coi như là vi phạm lệnh cấm.

Nhan Hoan có hơi choáng váng gật đầu.

Cô vươn tay nắm lấy cánh tay anh, thực sự là cơ bắp quá mê hoặc người ta rồi.

Sau đó cô gãi một cái, anh cũng hít một hơi, cố kìm nén mới không lập tức ôm cô vào trong lòng mà nhào nặn. ... Hai bên đều đánh giá sự ảnh hưởng và sức hấp dẫn của cơ thế đối phương đối với mình.

Nhan Hoan ngước mắt nhìn anh một cái, nhưng lại nhanh chóng cụp mắt xuống, ánh mắt dừng ở yết hầu khẽ động đậy của anh.

Cô khẽ lầm bầm: "Hạnh phúc thật đấy! Em đang nghĩ là may mà lúc đó em mở lời bảo anh tiễn em, sau đó còn nói với anh là chúng ta có thể thử hợp tác, nếu không thì em đã bỏ lỡ anh rồi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-115.html.]

Vân Mộng Hạ Vũ

"Sẽ không."

Anh lập tức đáp.

Nói xong, anh cúi đầu từ phía sau tai cô gặm cắn cổ cô. Nhan Hoan bị nóng rùng mình, hoàn toàn quên mất tại sao anh lại nói "sẽ không."

Lần hôn môi này hoàn toàn khác với những lần hôn môi bình thường ở trong sân trước kia. Anh còn không kiềm chế nữa mà vô cùng mạnh mẽ, triền miên, cái ôm của anh cũng thân mật hơn trước, mà trước đây cũng sẽ không ở trên giường. Nhan Hoan cảm thấy người mình lúc lạnh lúc nóng, hoàn toàn xụi lơ trong lòng anh, mặc anh gây chuyện, cả người giống như bị thiêu đốt...

Nhan Hoan chìm trong sự vui sướng vẫn còn đang nghĩ, quả nhiên là quan hệ phải lĩnh giấy chứng nhận kết hôn sao... Bên ngoài bỗng truyền đến một loạt tiếng "thùng thùng".

Người phía trên ngừng lại, Nhan Hoan cũng từ từ hồi phục tinh thần.

Tay anh đang ôm vai cô chuyển thành ôm cô, không động đậy. Tiếng gõ cửa "thùng thùng thùng" bên ngoài càng ngày càng lớn.

Triệu Thành Tích cau mày.

Chuyện anh trở về, ngoài bí thư Chung và bạn bè bên nông trường bên kia ra thì không ai biết, ngay cả bí thư Chung cũng không biết thời gian cụ thể anh về.

Mới về chưa được bao lâu mà đã có người đến nhà tìm rồi?

Nhan Hoan ở phía dưới nghiêng nghiêng đầu, càng lúc càng tỉnh táo hơn, cô đột nhiên nghĩ đến cái gì, khẽ nói: "Lúc nãy em ra ban công một lát, sau đó một bác gái ở nhà bên cạnh đi ra, bác ấy nhìn em, vẻ mặt giống như là nhìn thấy ma. Em không biết bác ấy là ai, nên cũng không muốn nói chuyện chỉ cười với bác ấy một cái rồi về phòng... Liệu có phải là bác ấy không?"

Bác gái nhà bên?

Đó là người nhà của một đồng nghiệp cùng công ty.

Trước đây, lúc anh sắp rời khỏi chỗ này thì nhà bên mới chuyển đến, tuy rằng đối phương muốn kéo quan hệ đồng hương, nhưng anh lại không hứng thú cho nên không quen.

Nhưng tiếng gõ cửa rất lớn, đối phương không có ý định buông tha. Triệu Thành Tích kéo chăn đắp cho Nhan Hoan, nói: "Anh ra ngoài xem thử."

Cơ thể Nhan Hoan vẫn chưa bình ổn lại sau tình hình vừa rồi, vẫn có chút mềm nhũn, nhưng cô lại kéo tay anh, nũng nịu nói: "Em không thể gặp người khác sao?"

Triệu Thành Tích: ...

Anh vươn tay xoa mặt cô, kéo chăn lại cho cô, nói: "Bây giờ em không tiện, đợi đến tôi anh đưa em ra ngoài ăn cơm."

Dáng vẻ bây giờ của cô, sợ là cô thực sự không biết, dù sao cô cũng không nhìn thấy.

Nhan Hoan cũng mềm mại "ừm" một tiếng, quấn chăn, quay sang bên, lại đáp "vâng".

Loading...