Mỹ Nhân Xinh Đẹp Đã Trở Về - Chương 113

Cập nhật lúc: 2025-03-08 22:33:17
Lượt xem: 67

Lúc anh bày ra nét mặt và giọng điệu như vậy, chứng tỏ anh rất để ý chuyện này, cô nên tôn trọng anh.

Cô "ừ" một tiếng, mắt lại lướt qua những thứ trên bàn, nghiêm túc suy nghĩ, cô nói: "Nhưng ý ban đầu của em không phải như vậy. Ban đầu chúng ta chỉ nói là đính hôn, kết hôn, vốn chỉ là giúp đỡ lần nhau, là một loại hợp tác. Anh đã giúp đỡ và chăm sóc em rất nhiều rồi, không cần cho em những thứ này đâu... Như vậy hình như quá phức tạp."

"Anh cũng nói từ ban đầu rồi đấy."

Anh nghe cô nói như vậy thì rõ ràng là rất tức giận, trầm giọng nói: "Hơn nữa chỉ là lúc đầu, khi chúng ta không thân thiết em mới nói vậy. Anh chưa từng nói chuyện cưới hỏi của chúng ta là hợp đồng. Anh sẽ không lấy chuyện cưới xin của anh ra để làm hợp đồng với người khác, cũng không bao giờ phải giúp em. Ngay từ đầu anh đã nói việc đính hôn là thật, anh sẽ chịu trách nhiệm với em. Em cảm thấy đây là trò đùa sao? Hay là em coi mối quan hệ của chúng ta là như vậy?"

Anh nhìn cô chằm chằm, anh càng nói nét mặt càng khó coi.

Nhan Hoan: ...

Cô nhanh chóng phản ứng lại, không thể ăn nói tùy tiện khiến anh giận thêm được.

Sau đó cô lại nghĩ đến lúc anh bảo đính hôn, cô nói là phải bàn bạc kỹ càng với anh, nhưng sau đó không biết tại sao lại vẫn chưa chính thức bàn bạc kỹ càng.

Cô cau mày, nghiêm túc suy nghĩ.

Cô đang châm trước xem phải nói với anh như thế nào.

Nhưng sau khi anh nói những lời đó, cô lại cau mày không nói, điều đó giống như một con d.a.o cùn cứa vào da thịt anh.

Nắm đ.ấ.m của anh từ từ xiết chặt, hơi thở cũng sắp không khống chế được.

"Có thể là anh hiểu lầm ý em rồi."

Nhan Hoan cuối cùng cũng lên tiếng.

Thấy sự căng thẳng, buộc chặt của anh, cô vươn tay nắm lấy tay anh.

Tay anh mạnh mẽ, siết chặt thành nắm đấm, khớp xương nhô lên, cứng như đá.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô nắm lấy ta anh, anh khẽ cử động, giống như là muốn rút tay ra, nhưng cuối cùng anh lại không làm vậy mà từ từ thả lỏng, sau đó nắm lấy tay cô, bao bọc tay cô trong lòng bàn tay, từ từ nắm chặt, môi anh mím chặt, rõ ràng là vẫn đang tức giận.

Tay Nhan Hoan bị anh nắm chặt, cô mới nghiêm túc nói tiếp: "Anh hiểu lầm ý của em rồi. Việc hợp tác, ý em không phải là không nghiêm túc nhìn nhận mối quan hệ của chúng ta, ngay từ ban đầu em cũng không hề có ý tùy tiện. Em chỉ là..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-113.html.]

Cô suy nghĩ, có chút do dự rồi chầm chậm nói: "Chỉ là đang nói với anh về cách sống chung. Anh thấy đấy, cho dù kết hôn rồi, là vợ chồng rồi thì cách sống của vợ chồng trên đời này cũng không giống nhau. Tuy rằng mỗi ngày, mỗi giai đoạn, quan hệ của chúng ta, tình cảm của chúng ta có thể đều sẽ thay đổi. Lúc sống chung, rất nhiều thư cũng sẽ thay đổi, nhưng em hi vọng có một vài thứ cơ bản sẽ luôn duy trì."

Triệu Thành Tích nhìn cô.

Nét mặt anh từ từ bình tĩnh lại, nhưng anh không nói mà đợi cô nói tiếp.

Nhan Hoan tiếp tục nói: "Em hi vọng chúng ta có thể giữ gìn sự tôn trọng cơ bản nhất đối với đối phương từ đầu đến cuối, để đối phương giữ được sự độc lập của riêng mình. Thời gian rảnh, tôn trọng đối phương làm việc mình thích, tôn trọng việc đối phương có suy nghĩ riêng, không gian và thời gian tự do..."

Cô ngừng lại một chút, dường như là đắn đo một lát, sau đó mới nói tiếp: "Cho dù quan hệ của chúng ta thân thiết hơn, nhưng anh vẫn là anh, em vẫn là em, việc em làm, chỉ cần không gây trở ngại cho anh, em cảm thấy là đúng, rất muốn làm thì anh không thể ngăn cản em, cũng không thể ép em làm chuyện em không thích... Đương nhiên, anh cũng có thể bàn bạc với em, em đồng ý, em có thể đi làm, nhưng anh không thể ép em, em đối với anh cũng như vậy."

Cô mồm miệng lanh lợi, nhưng lúc này cũng cảm thấy chưa biểu đạt được hết.

Nhưng những lời này, không nói cẩn thận thì rất dễ khiến người ta hiểu lầm.

Nhưng tâm trạng của Triệu Thành Tích lại dịu đi rất nhiều.

"Chỉ vậy thôi?"

Anh nói.

"Vậy anh nghĩ sao?"

Nhan Hoan nhìn anh, lại nhìn tiền trên bàn, nói: "Anh xem, anh có thể cảm thấy tiền của anh rất nhiều, không cần em phải vất vả giúp người ta may quần áo kiếm tiền... Nhưng tiền của anh là tiền của anh, tiền của em kiếm được là tiền của em, không giống nhau."

Triệu Thành Tích cau mày.

Anh nói: "Anh cầm tiền thì cũng không có tác dụng gì, sau này chúng ta sống cùng nhau, rất nhiều thứ không thể phân chia được."

"Không phải em nói là phải tôn trọng ý kiến của em sao? Anh không quan tâm chi tiết việc trang trí nhà cửa, rất nhiều thứ đều cần em chú ý. Mua cái gì, dùng cái gì, ăn cái gì cũng phải dùng tiền. Vốn là anh nên cầm, nhưng nếu lần nào cần tiền em cũng phải đến hỏi anh, như vậy không phải là rất phiền sao? Anh đưa tiền cho em giữ không phải là thuận tiện hơn sao."

Nhan Hoan vò đầu.

Hình như cũng có lý.

"Được rồi."

Loading...