Mỹ Nhân Xinh Đẹp Đã Trở Về - Chương 107
Cập nhật lúc: 2025-03-08 22:33:06
Lượt xem: 87
Để có được sự hợp tác của Nhan Quế Phân, Thẩm Vinh Tổ đã đồng ý đưa cho bà ta năm trăm nhân dân tệ, nhưng trong tay ông ta chỉ có tám mươi nhân dân tệ, tiền sẽ chuyển cho bà ta sau, mọi chuyện mới coi như được giải quyết.
Thẩm Vinh Tổ và Thẩm Kiến Huy rời đi.
Nhan Quế Phân nằm trên giường, mắt nhìn thẳng, nhưng Thẩm Mỹ Nguyệt vui mừng phấn khởi cầm tám mươi tệ kia, không ngờ rằng họ chưa kịp mở lời, Thẩm Vinh Tổ bọn họ đã đi trước rồi, lại còn lấy được một khoản tiền.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cô ta thấy tâm trạng mẹ mình không tốt nên đã đoàn kết lại, ngồi trước giường mẹ, nói lại lần nữa những lời khuyên lúc trước và tưởng tượng về cuộc sống tốt đẹp của họ sau khi rời khỏi nhà họ Thẩm.
Cô ta nói: "Mẹ, Nhan Hoan không có quan hệ gì với cậu cả, mẹ mới là em gái ruột của ông ấy, con mới là cháu gái ruột của ông ấy, Nhan Hoan và cậu cả có thể thân thiết hơn chúng ta sao? Năm đó chẳng phải cậu thấy mẹ khó khăn mới đưa cô ta cho mẹ sao? Bây giờ cậu tức giận chẳng qua là để cho mợ xem, chúng ta cứ nói vì chuyện này mà nhà họ Thẩm đuổi chúng ta đi, cậu còn có thể mặc kệ chúng ta được không? Phải nói, trước đây cậu gửi cho chúng ta nhiều đồ như thế, cái nào là gửi cho Nhan Hoan như mợ nói, cùng lắm cậu mượn danh nghĩa săn sóc Nhan Hoan để cho chúng ta mà thôi, vì để mợ đừng làm loạn mới nói với mợ như thế thôi."
Thẩm Mỹ Nguyệt rất hào hứng nói chuyện với mẹ cô ta.
Họ hoàn toàn không biết, nhân viên làm việc trong nhà khách đêm đó đã mang một cuộn băng ghi âm giao cho Quy Hồng Anh, Quy Hồng Anh lại đưa cho Nhan Vệ An.
Cả nhà Nhan Đông Hà, Triệu Lan Trân, Nhan Vệ An nghe xong đoạn băng ghi âm, Triệu Lan Trân, người trước giờ rất hiếm khi nổi giận, suýt chút nữa đã lật tung mái nhà, đuổi thẳng Nhan Đông Hà ra khỏi cửa, ném hết gối, chăn, đệm xuống đất, thở hổn hển mắng: "Đi, đi, đi theo em gái ruột của ông, đi theo cháu gái ruột của ông đi, tôi tính là gì? Hoan Hoan tính là gì? Chẳng qua đều là người ngoài! Đi tìm việc cho em gái ruột của ông làm đi, đi tiến cử lên đại học cho cháu gái ruột của ông đi, đến với những ngày tháng an nhàn của các người đi, nhanh cho tôi!"
Nhan Đông Hà sắc mặt xám xịt, mồ hôi nhễ nhại.
Ngày hôm sau, Nhan Hoan mới đi gặp cả nhà của Triệu Lan Trân.
Trước kia, Thẩm Nhan Hoan không nhớ rõ về những chuyện trước khi cô ba tuổi, nhưng ngày đó Quy Hồng Anh nói với cô rằng, trước khi cô được ba tuổi thì vẫn luôn được nuôi ở nông trường, ở cạnh Nhan Đông Hà và Triệu Lan Trân, rất nhiều ký ức dần trở nên sống động lại, hơn nữa càng ngày càng rõ ràng hơn, thậm chí cô còn nhớ đến đoạn kí ức rất không hợp với lẽ thường, đó là ngày mà Quy Hồng Anh vội vàng ôm cô đến nông trường trong trời tuyết lớn, rồi đưa cô cho nhà họ Nhan.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-107.html.]
Cô sờ sờ ấn ký trên n.g.ự.c mình.
Không biết có phải là ảo giác hay không, mà sau khi cô tách ra với Triệu Thành Tích vào tối qua để trở về xong thì dường như ấn ký này trở nên tươi sống hơn một chút, sau đó lại nghĩ về những việc trước kia thì hình như giác quan và ký ức cũng lập tức trở nên nhanh nhạy rõ ràng hơn nhiều.
Này là, bởi vì nụ hôn kia ư?
Vậy nếu như tiếp xúc thân mật nhiều hơn chút thì thân thể sẽ có nhiều biến hóa hơn hay không?
Như này quá kỳ lạ rồi.
Trở lại ký ức trước lúc ba tuổi.
Khi đó cô được nuôi dưỡng ở nông trường, Nhan Đông Hà và Triệu Lan Trân đều rất tốt với cô, nhưng khi cô xem những đoạn ký ức ngắn ngủi đó thì cứ như đang xem phim vậy, và cô có thể cảm nhận được rõ ràng thái độ mà Triệu Lan Trân dành cho cô có phần phức tạp, bà ấy đúng thật là rất tốt với cô, nhưng có những lúc ánh mắt mà bà ấy nhìn cô lại vô cùng phức tạp.
Có điều những ký ức đó vẫn rất tốt, đặc biệt là những ký ức liên quan đến hai người anh họ Nhan Vệ An và Nhan Hồng An ở nhà cậu.
Hai người kia, một người lớn hơn cô sáu tuổi, một người lớn hơn cô ba tuổi, cũng là độ tuổi vô cùng hoạt bát hiếu động mê chơi, họ rất yêu thích cô em gái là cô, từ khi cô biết đi thì thường dẫn theo cô xuống nước cùng nhau mò cá mò tôm, hoặc lên núi bắt thỏ bắt chim sẻ hái quả dại, đương nhiên, cô còn quá nhỏ nên chỉ thường phụ trách ngồi ở bên bờ xem, còn hai người kia thì mò tới nỗi mà bùn vây đầy người.
Nhan Hoan thật không ngờ tới Thẩm Nhan Hoan ngốc nghếch còn từng có một đoạn ký ức như vậy.
Cho nên, vào ngày hôm sau, khi gặp lại cả nhà Triệu Lan Trân thì đã bớt xa cách hơn rất nhiều.
Đặc biệt là khi Nhan Vệ An nhìn thấy cô, thế mà lại xách ra một cái bao to chứa đủ các loại đồ ăn vặt, có quả phỉ với hạt dẻ trên núi, có cá khô nhỏ với nấm nhỏ được phơi khô, Nhan Hoan thấy mấy thứ này thì chợt nhớ đến hồi đó, có lần Nhan Hồng An như một đứa ngốc vậy, lột hạt dẻ xong rồi nhét vào miệng cô, khiến cho Nhan Vệ An sợ tới mức phải tóm lấy cô rồi vỗ vào đầu cô để cô nhổ ra...