Mỹ Nhân Xinh Đẹp Đã Trở Về - Chương 104
Cập nhật lúc: 2025-03-08 22:32:14
Lượt xem: 75
Bà ấy dừng lại, sau đó nói: "Còn nữa, Tiểu Nhan, trong chuyện của cháu, mợ cháu đúng là có chỗ thiếu hụt, nhưng bà ấy đã dốc lòng dốc sức. Những năm này, vì vấn đề thành phần, bà ấy không thể tùy ý rời khỏi nông trường, mỗi năm nhận được tin tức cũng đều nói rằng cháu sống rất tốt."
Sau khi học xong cấp hai cô cũng không về quê, học xong cấp ba, vừa tốt nghiệp cấp ba đã tìm được công việc ngay tại xưởng dược phẩm, ảnh chụp gửi tới cũng đều nhã nhặn, xinh xắn.
Ai có thể nghĩ rằng Nhan Quế Phân lại là một người phụ nữ ngu xuẩn, thâm độc nhường này.
"Cháu không trách bà ấy."
Vân Mộng Hạ Vũ
Nhan Hoan nói.
Bà ấy đối tốt với mình, nhưng đó là tình cảm, không phải nghĩa vụ.
Cô thậm chí nên biết ơn bà ấy.
Chẳng qua có nhận ra hay không lại là hai việc khác nhau.
Cô cười nhìn Quy Hồng Anh, nói: "Dù sao, như thế nào cũng được, cứ nói là cháu được vợ chồng họ nhặt về từ trong đống tuyết, sau này được Nhan Quế Phân nhận nuôi dưỡng. Về phần nhà anh Triệu, cảm ơn chủ nhiệm Quy đã suy nghĩ cho cháu, nhưng nếu một người có đủ sức mạnh, gia đình hay gì đó cũng chỉ là thêu hoa trên gấm mà thôi. Cô thấy đấy, cháu có thể chống lại nhà họ Thẩm, từ chối Quách Đại Vi, chẳng lẽ là vì người khác cho cháu sức mạnh, cô thấy có đúng không?"
"Chẳng lẽ người khác cho cháu sức mạnh hay sao?"
Quy Hồng Anh nhìn Nhan Hoan.
Cô vẫn điềm nhiên cười, nhưng dáng vẻ tươi cười ấy lại như có lực hấp dẫn, rõ ràng cô xinh đẹp, thậm chí yếu đuối nhưng cô cũng đầy mạnh mẽ và tự tin.
Quy Hồng Anh nghĩ đến chuyện xảy ra mấy ngày nay, đột nhiên bà mỉm cười nhẹ nhõm, nói: "Đúng vậy, cháu đúng là có thể một quyền đánh ngã Tôn Hữu Cương, khiến cho người đó nằm ở phòng y tế đến bây giờ vẫn không chịu dậy."
Nhan Hoan:...
Quy Hồng Anh nói với Nhan Hoan rồi thì rời đi.
Bà ấy thấy như vậy rất ổn và rõ ràng.
Lúc rời đi bà ấy còn tiện tay đóng cửa chính lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-xinh-dep-da-tro-ve/chuong-104.html.]
Nhìn cánh cửa đóng kín, Nhan Hoan xoay người định gọi Triệu Thành Tích tiếp tục bàn bạc về bản vẽ lúc nãy, xem nên sắp xếp nhà cửa như thế nào, nhưng đột nhiên bị anh nắm lấy tay.
Người này lúc bình thường rất nghiêm túc và cứng nhắc, khi hai người sống chung cũng có nhiều quy tắc, thường giữ khoảng cách nhất định, nhưng hôm nay là lần thứ hai anh nắm c.h.ặ.t t.a.y cô.
Lần đầu chỉ là cầm cổ tay của cô, còn lần này anh nắm toàn bộ bàn tay của cô, bao trọn tay cô trong lòng bàn tay của anh.
Tay của anh trước giờ vẫn luôn rất nóng.
Nhiệt độ bàn tay anh truyền đến tay cô, giống như lần ở trong đêm tuyết, từ tay đến cánh tay rồi tuyền thẳng đến trái tim cô, khiến nó đập thình thịch. Sau đó, ấn ký hình đóa hợp hoan cũng từ từ ngứa ngáy, nóng lên, nóng đến nỗi hô hấp của cô bắt đầu hỗn loạn.
Lần ở trong đêm tuyết là lần đầu tiên, Nhan Hoan còn có chút bối rối, nhưng lần này, tuy rằng tim đập loạn xạ, cô cũng không vì thế mà bối rối nữa.
Cô thở phào nhẹ nhõm, biết rằng anh chỉ đang cố an ủi cô, nhưng cô vẫn cố ý nói: "Chúng ta mới chỉ đính hôn, có thể làm chuyện này được không?"
Giọng điệu trong trẻo, êm ái, mềm mại uyển chuyển khác với thường ngày, Triệu Thành Tích nghe thấy, trong lòng nhốn nháo hết cả lên.
Anh cúi đầu nhìn cô.
Chỉ thấy khóe mắt cô cong lên, đôi mắt ngấn nước như được phủ một tầng sương mù, làn da trắng như tuyết chẳng biết từ bao giờ đã nhiễm lên từng lớp màu đỏ thẫm, dáng vẻ đó quả thực làm cho người ta thần hồn điên đảo.
Anh nắm tay cô vốn chỉ là để yêu thương, vỗ về cô, nhưng lần này dù anh có nghị lực tốt đến đâu, hơi thở cũng trở nên nặng nề, sau đó anh ngửi thấy một mùi hương nhè nhẹ, như có như không, nhưng lại thấm vào lòng người. Anh mở miệng, thấp giọng gọi "Hoan Hoan", nắm tay anh run lên nhưng vẫn cố hết sức kiềm chế.
Nhan Hoan thấy ánh mắt của anh đổi sắc, một màu đỏ sẫm dày đặc phản chiếu trong màu đen.
Cô thấy yết hầu anh chuyển động, nghe được hô hấp của anh trở nên nặng nề, bàn tay đang nắm lấy tay cô cũng đang phải gắng sức.
Phản ứng của cô càng lớn hơn.
Anh sẽ kiềm chế, chứ cô thì không.
Một tay cô thò ra nắm lấy quần áo trên eo anh, kiễng chân đặt môi lên cằm anh, cô cảm giác được cơ thể anh đột nhiên căng thẳng, thế rồi sự tự chủ của anh cuối cùng sụp đổ, cô lập tức bị anh ôm chặt vào trong lòng, anh cúi đầu xuống, hai môi chạm nhau, cả hai người trong nháy mắt đều run lên, sau đó hoàn toàn do bản năng điều khiển và rồi...
Hồi lâu sau, anh khó khăn ôm cô trong lòng, giọng nói khàn khàn: "Sau khi những chuyện này xong xuôi, chúng ta sẽ đến thành phố Tây Châu lấy giấy phép, hoặc cuối tuần này, chúng ta quay về một chuyến, lấy giấy phép trước, những thứ khác sau này hãy nói."
Nhan Hoan mềm nhũn nằm trong lồng n.g.ự.c anh.