Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mỹ Nhân Thích Được Nuông Chiều - Chương 95

Cập nhật lúc: 2024-08-26 19:54:02
Lượt xem: 120

Xưởng quần áo Trần thị vốn có 65% cổ phần trong tay Trần Đông Bình.

Ngoài ra còn 35%, vụn vặt phân biệt ở thôn họ Trần, ủy ban thôn, Trần Đông Mai, Trần Đông Lan, ông cụ Trần, còn có trong tay của thương nhân Hồng Kông hợp tác cùng, vị thương nhân Hồng Kông kia có 15%, thôn họ Trần, ủy ban thôn và những người khác là 5%.

Trong số 30% chuyển nhượng, 25% lấy từ Trần Đông Bình, 5% lấy từ ông cụ Trần.

Cũng chính là sau khi chuyển nhượng, Trần Đông Bình còn lại 40%.

Lâm Khê cầm báo cáo kết quả kinh doanh mấy năm nay và 30% cổ phần kia đi tìm mấy xưởng quần áo, công ty sản xuất quần áo, mời bọn họ ra giá.

Không quá mấy ngày, cô nhận được hai bảng báo giá, có điều người ra giá cũng không cao, một bên hai trăm nghìn, một bên là ba trăm năm mươi nghìn.

Đây còn chưa đủ giá của một nửa căn nhà tốt đâu.

Những người này xem cô như đồ ngốc hay là như dỗ trẻ con vậy.

Lâm Khê do dự một chút, lấy từ ngăn kéo ra một quyển vở, mở ra, bên trong là một tờ giấy viết một số điện thoại.

Đó là số điện thoại văn phòng của Hạ Hướng Viễn.

Lần trước anh ấy đưa cho cô ở trường học, cô trở về liền nhét vào quyển vở ghi chép này.

Cô cầm lấy, vẫn là lấy ra, gọi một cuộc cho văn phòng của Hạ Hướng Viễn.

Buổi tối lần trước ở quầy bán quà vặt, sau khi cô gọi điện thoại cho ông cụ Trần, không quá hai ngày Lương Triệu Thành tiêu hơn năm nghìn, lắp một cái điện thoại ở nhà.

Hơn năm nghìn, Lâm Khê còn chửi thầm một chút, đủ mua một cái điện thoại thông minh mới nhất năm 2021.

Đương nhiên hơn năm nghìn này tính theo tỉ lệ tiền lương, tương đương với hàng trăm nghìn ở năm 2021?

Gọi điện thoại ở nhà là một chuyện xa xỉ.

“Tiểu Khê?”

Hạ Hướng Viễn nhận được điện thoại của Lâm Khê thì rất ngạc nhiên.

Nhưng rất nhanh anh ấy đã ổn định giọng nói, dịu dàng nói: “Tiểu Khê, em ở đâu, có gì cần anh giúp sao?”

Lâm Khê nghe ra sự dịu dàng của Hạ Hướng Viễn.

Nói thật, ngoại trừ có người nhà phiền phức, cô thật sự không tìm ra chút khuyết điểm nào của Hạ Hướng Viễn.

“Em muốn nhờ anh giúp em đưa ra một bảng báo giá.” Cô nói thẳng.

Cô nói đơn giản chuyện nhà họ Trần chuyển nhượng cổ phần: “Tiểu Dã còn nhỏ, em cũng không có kinh nghiệm với việc kinh doanh nhà máy. Nhà máy nhà họ Trần thì em càng không có hứng thú, cho nên muốn thay Tiểu Dã bán số cổ phần đó đi.”

“Nhưng em đã điều tra, không có công ty chuyên định giá có thể làm việc này, anh có thể cho em một bảng báo giá để tham khảo không?”

“Chúng ta có thể gặp mặt nói chuyện không?”

Hạ Hướng Viễn nói: “Anh cần xem tài liệu cụ thể trong tay em về xưởng quần áo của nhà họ Trần, nếu em có thời gian, giờ anh đến chỗ em.”

Lâm Khê suy nghĩ một chút rồi nói: “Em đến xưởng của anh tìm anh.”

Hạ Hướng Viễn dời lại toàn bộ công việc ra sau.

Một tiếng sau, văn phòng của Hạ Hướng Viễn.

Hạ Hướng Viễn lật tài liệu, nói: “Cho anh chút thời gian, nếu gấp thì hiện tại anh sẽ tính toán cho em, có thể tính ra sơ bộ.”

Lâm Khê lắc đầu nói: “Hai ngày nữa đưa em cũng được, anh giúp em đưa ra một bảng báo giá là được.”

“Đem đi đàm phán với người khác?”

Hạ Hướng Viễn đè tài liệu trên tay, giống như nghiền bột vậy, tỉ mỉ nhìn cô, nói: “Tiểu Khê, em có người cụ thể muốn bán chưa?”

Hiện tại và đời sau không giống nhau, 30% cổ phần của một cái nhà máy, sẽ không có bao nhiêu người có hứng thú.

Có tâm muốn mở nhà máy, có nhiều tài chính như vậy thì trực tiếp tự mình mở, hoặc là muốn thu mua cũng không có hứng thú với 30% cổ phần.

“Ừm.”

Lâm Khê bật cười, lộ ra một đôi má lúm đồng tiền nhỏ: “Có đối tượng bán, có điều xem báo giá trước rồi nói, dù sao cũng có người có hứng thú.”

Hạ Hướng Viễn nhìn lúm đồng tiền của cô mà ngây người, sau đó cúi đầu, như che giấu gì đó mà lật lật tài liệu trên tay, cầm bút, trực tiếp viết lên vở.

Đây là việc anh ấy rất thành thạo, chỉ tính mấy con số, ngay sau đó lập tức nhập tâm.

Chỉ hơn mười phút là đại khái đã tính xong.

Anh ấy xé tờ giấy kia khỏi sổ ghi chép, đưa cho cô ở đối diện.

2.320.000 tệ.

Nhà xưởng, thiết bị của nhà xưởng quần áo, lợi nhuận mỗi năm, đều đưa ra suy xét sơ bộ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-thich-duoc-nuong-chieu/chuong-95.html.]

Đương nhiên trọng điểm suy xét vẫn là nhà xưởng và thiết bị xưởng quần áo.

Hạ Hướng Viễn nói: “Nếu bọn họ trực tiếp bán đi toàn bộ nhà máy thì anh cũng có chút hứng thú.”

Nhà máy nhà họ Trần mở sớm, đất đai là đất ban đầu của thôn họ Lâm đưa ra, có quyền sử dụng năm mươi năm, đã sử dụng mười năm, còn bốn mươi năm, chỉ miếng đất này, tương lai giá cả sẽ vô cùng dọa người.

Hơn nữa anh ấy cũng có hứng thú với khách hàng chính của xưởng quần áo Trần thị.

Anh ấy trầm ngâm một chút rồi nói: “30% cổ phần cũng không dễ bán đi, nếu em có khó khăn thì nói, anh có thể mua. Nhưng tạm thời có lẽ anh không lấy ngay ra nhiều tiền mặt như vậy cho em được, anh có thể trả tiền theo kỳ, hoặc là đưa em một phần tiền mặt. Một phần khác dùng cổ phần xay của bọn anh để gán nợ.”

“Tiểu Khê, anh có thể bảo đảm, không quá ba năm, giá trị cổ phần em lấy được sẽ vượt qua số tiền mặt đó, anh có thể ký cho em một bản hợp đồng. Nếu ba năm sau, giá trị cổ phần em lấy được không đáng với số tiền đó, anh sẽ trực tiếp dùng tiền mặt bù số còn thiếu cho em.”

Lâm Khê vội xua tay, cười nói: “Em tin anh, chỉ là không cần phiền phức như vậy, trong nhà máy của nhà họ Trần này có rất nhiều vấn đề, anh không cần phải lội vào vũng nước đục này. Không phải Trần thị còn có một cổ đông lớn là thương nhân Hồng Kông sao?”

“Em nghe nói đối tượng xuất khẩu quần áo của Trần thị chủ yếu là vị thương nhân Hồng Kông kia, em sẽ đi gặp ông ấy, nói không chừng ông ấy sẽ có hứng thú với số cổ phần này.”

Hạ Hướng Viễn lại lần nữa nhìn về phía Lâm Khê, như đang suy tư gì.

Xưởng quần áo Trần thị có 15% cổ phần ở trong tay vị thương nhân Hồng Kông, ông Quách Tự Văn.

Quách Tự Văn là con thứ ba của chủ tịch Hồng Kông công thương nghiệp Hoà Cơ, công thương nghiệp Hoà Cơ bao gồm rất nhiều ngành nghề, trong đó Quách Tự Văn phụ trách ngành dệt may quần áo của gia tộc.

Hạ Hướng Viễn còn biết, nhà họ Quách dù là hiện tại hay tương lai thì đều một trong mấy gia tộc lớn nhất Hồng Kông. Quách Tự Văn này, tương lai không chỉ nắm giữ ngành dệt may quần áo của công thương nghiệp Hoà Cơ, càng can thiệp vào nhiều ngành như điện lực, tín hiệu vô tuyến, thực phẩm, bán lẻ, việc đầu tư ở Tân An và thành phố Hoa thậm chí toàn vùng vịnh lớn đều rất rộng rãi.

Anh ấy cũng nhìn trúng thương nhân Hồng Kông này.

“Có lẽ ông ấy không có hứng thú với việc trực tiếp kinh doanh một cái nhà máy.”

“Có hứng thú hay không thì gặp là sẽ biết.”

Lâm Khê cười nói: “Hơn nữa, chỉ là một cái nhà máy mà thôi, để người của mình quản lý dù sao cũng tốt hơn nằm trong tay một người không chắc chắn.”

Hạ Hướng Viễn tiễn Lâm Khê ra cửa, nói với cô: “Ngày mai anh gửi bảng báo giá cho em.”

Lâm Khê rất chân thành mà cảm ơn anh ấy.

Ngày hôm sau, thư của Hạ Hướng Viễn là Lương Triệu Thành cầm vào.

Anh nhìn chữ ghi trên thư, ánh mắt dừng một chút.

Anh và Hạ Hướng Viễn có hạng mục hợp tác, còn tỉ mỉ điều tra anh ấy, đương nhiên nhận ra chữ của anh ấy.

Anh đưa thư cho cô.

Lâm Khê thì rất bình thường mà nhận thư, thậm chí có hơi vui, sau khi lấy thư thì vừa đi lên cầu thang vừa mở thư.

“Thư của ai vậy?” Anh hỏi cô.

“Thư báo giá của công ty sản xuất quần áo.”

Lâm Khê nói: “Em đi lên xem thư.”

Lâm Khê không phải cố tình giấu anh, chỉ là cô biết anh có bao nhiêu để ý tới Hạ Hướng Viễn, bản thân cô cũng hoàn toàn không muốn dính dáng nhiều tới Hạ Hướng Viễn. Nhưng đây đơn thuần túy việc công, cô cũng không cảm thấy trong tình huống Hạ Hướng Viễn hoàn toàn không có bất kỳ vượt quá khuôn phép và không thỏa đáng, cô đến cả qua lại công việc bình thường cũng phải cắt đứt.

Chừng mực trong đó, bản thân cô sẽ nắm chắc.

Lâm Khê lên lầu, Lương Triệu Thành ở phía dưới nhìn bóng lưng cô, nhìn một hồi lâu, cho đến khi cô quẹo đi rồi anh vẫn đứng tại chỗ một lát.

Sau khi Lâm Khê có được bảng báo giá của Hạ Hướng Viễn cũng không gọi điện thoại cho công ty quần áo kia mà là trực tiếp gọi điện thoại cho văn phòng ở Tân An của vị thương nhân Hồng Kông, ông Quách Tự Văn, để lại lời cho nhân viên phòng làm việc.

Hai ngày sau, Lâm Khê nhận được hồi đáp của nhân viên kia, mời cô sáng hôm sau đến văn phòng của bọn họ một chuyến.

Chuyện xưởng quần áo Trần thị chuyển nhượng cổ phần, hai tuần trước Quách Tựa Văn đã nghe Trần Đông Bình nói.

Bởi vì tuy rằng cổ phần chuyển nhượng cho Lâm Khê là cổ phần trong tay Trần Đông Bình và ông cụ Trần, nhưng Quách Tự Văn coi như là cổ đông lớn thứ hai của xưởng quần áo Trần, chuyện lớn như chuyển nhượng cổ phần, lại còn là 30% cổ phần, Trần Đông Bình không thể nào không nói cho ông ấy.

Dù sao Quách Tự Văn không chỉ là cổ đông của xưởng quần áo Trần thị, thật ra còn là khách hàng lớn nhất và người trung gian của xưởng quần áo Trần thị.

Cũng là vì để giữ vững vị khách hàng lớn nhất này, năm đó Trần Đông Bình mới ký cho ông ấy 15% cổ phần.

Quách Tự Văn vốn không quá để ý việc chuyển nhượng cổ phần này.

Hoặc là nói, ông ấy không để ý đến xưởng quần áo Trần thị của Trần Đông Bình lắm.

Trong mắt ông ấy nó cũng chỉ một cái nhà máy mà thôi.

Chỉ là hợp tác nhiều năm, ở mọi phương diện, Trần thị đều có thể đạt tới yêu cầu của ông ấy, chất lượng phù hợp, giá xuất xưởng lại thấp. Hai bên đã hợp tác ăn ý bao nhiêu năm, ông ấy cũng không có ý định đổi nhà máy hợp tác chính là vì vậy.

Nhưng mà vào lúc này, ông ấy vừa khéo tới Tân An một chuyến.

Nghe thấy nhân viên phòng làm việc báo cáo với ông ấy, nói cô Lâm Khê muốn gặp ông ấy.

Ông ấy suy nghĩ một lát mới nhớ ra cô Lâm Khê là ai.

Ông ấy không biết cô gái này muốn làm gì, nhưng quả thật nảy ra chút lòng tò mò, vừa khéo có nửa ngày trống, dứt khoát dành ra để gặp cô.

Hai người gặp nhau trong phòng làm việc của Quách Tự Văn.

Loading...