Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mỹ Nhân Thích Được Nuông Chiều - Chương 93

Cập nhật lúc: 2024-08-26 19:53:57
Lượt xem: 102

Cả người Trần Đông Bình chấn động, đột nhiên ngẩng đầu nhìn cha mình.

Ông cụ Trần mặt hung dữ, khóe miệng hạ xuống, hai đường pháp lệnh sâu khiến tâm trạng người nhìn vào càng thêm nặng nề.

Nhưng ông nhìn cũng không thèm nhìn Trần Đông Bình.

Nhà họ Lâm.

Người nhà họ Trần rời đi, tâm trạng Trần Dã như bay lên.

Nhưng ngoài miệng lại nói: “Ai thèm cổ phần cái nhà máy nát kia?”

Cho dù nhà máy kia có tâm huyết của mẹ cậu, nhưng hiện tại ở đó mịt mù chướng khí, cậu không thèm.

Cậu muốn hủy hoại nhà máy kia!

Lâm Khê vỗ vỗ đầu cậu, nói: “Muốn lấy cho em chơi đùa để em khỏi cả ngày không đọc sách, không có việc gì cũng chỉ biết đánh nhau với người ta đến nỗi mặt mũi bầm dập.”

Trần Dã:

Cậu vỗ tay chị mình, hô một tiếng “em đi ra ngoài” rồi đi mất.

Cậu muốn đi ra ngoài chơi đùa một chút, phát tiết tâm trạng đang dâng trào, đánh nhau một trận cũng tốt.

Lâm Khê cười nhìn cậu ra cửa.

Lương Triệu Thành ở phía sau nói: “Anh cũng đến công ty đây.”

Lâm Khê xoay người lại ôm chặt cánh tay anh, nói: “Lúc trước ánh mắt người nhà họ Trần nhìn em rất hung dữ, em thật sự sợ họ hung hăng làm ra chuyện gì đó, anh ở cạnh em một lát đi.”

Cái chân nhấc lên của Lương Triệu Thành chợt dừng lại.

Tuy rằng ánh mắt cô ngẩng lên nhìn anh mang theo ý cười gian xảo, giọng điệu cũng vô cùng ngây thơ, rõ ràng là làm nũng, nhưng anh do dự một lát rồi vẫn đưa tay ôm lấy cô, nhéo nhéo cánh tay cô: “Không đâu, bọn họ sẽ không dám làm gì.”

“Em biết.”

Lâm Khê cười nói: “Bởi vì có anh mà.”

Cô túm lấy quần áo bên hông anh, nhón chân hôn cằm anh: “Không phải vì vậy em mới ở bên anh sao? Em nói cho anh biết, lúc anh vừa từ thành phố Bắc Thành, em đang bị người nhà họ Chu ép buộc.”

“Em chán ghét bọn họ, dốc hết sức mà đùa cợt bọn họ, nhưng em cũng sợ bọn họ phát hiện ra em căn bản không có ích lợi gì với họ thì sẽ khiến em bệnh chết. Cho nên chờ đến khi anh trở về, em lập tức nói chúng ta đính hôn đi để anh ở lại, vì nguyên nhân này mà em mới quấn lấy anh, anh có tức giận không?”

Lâm Khê cảm thấy mình đã quá vừa ý, không có việc gì lại tìm chuyện làm.

Chỉ là thường ngày anh quá nghiêm túc, quá đứng đắn khiến cô luôn muốn cào anh hai cái.

Lương Triệu Thành quả nhiên nhíu mày.

“Anh biết.” Anh nói.

Anh đưa tay kéo cái tay nắm lấy quần áo mình của cô, muốn đẩy cô ra nhưng cuối cùng lại nắm tay cô không buông, ngược lại nói: “Có phải em nói thích anh cũng là cảm thấy vui?”

Giống như bây giờ, anh cũng biết cô đang nói chơi.

Nửa thật nửa giả mà nói chơi.

Ở chung lâu như vậy, anh đã rất hiểu cô.

Cô chính là như vậy, đừng nói là có lý, dù vô lý cũng có thể quấy rối ba phần, có một điểm có lý là có thể quấy rối đến long trời lở đất.

Nhà họ Trần căn bản không phải đối thủ của cô.

Người nhà họ Chu trước kia đương nhiên càng không phải.

Lâm Khê nhìn cánh tay to lớn của anh nắm lấy tay mình, lại giương mắt nhìn anh, chạm phải đôi mắt thâm trầm của anh, tim chợt đập thình thịch, cô thấp giọng nói.

“Đương nhiên là thật sự thích, nhưng cũng vui, em luôn muốn xem thử phản ứng của anh, xem xem anh có thích em không. Nếu em hôn anh một cái, anh sẽ có phản ứng gì, anh vô cùng tức giận mà đẩy em ra, hay sẽ hôn lại em.”

Kết quả hình như hai loại tình huống đều từng xảy ra.

Đương nhiên cô còn muốn biết, hôn anh như thế sẽ có cảm giác gì.

Là cảm giác gì nhỉ?

Tay Lương Triệu Thành nắm lấy cô dùng sức, muốn tức giận nhưng lại giống như không có cách nào để tức giận.

Anh muốn đẩy cô ra, để cô lên lầu mà đọc sách, nhưng nhìn cô một hồi lâu, cuối cùng lại cúi đầu hung hăng mà hôn cô.

Anh biết mục đích của cô, nhưng cuối cùng vẫn thuận theo ý cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-thich-duoc-nuong-chieu/chuong-93.html.]

Anh cũng biết cô thích càn quấy với anh, thích dùng nanh răng nhọn cắn vào lòng người khác khiến lòng người ta lúc lên lúc xuống, khiến hai mắt người khác chú ý vào cô. Nhưng anh lại cứ nguyện ý vì cô mà tim lúc cao lúc thấp, đồng ý để cô càn quấy với mình, bản thân anh thích thì có thể làm sao đây?

Còn về cô vì nguyên nhân gì mà quấn lấy anh, anh không thèm để ý chút nào.

Chỉ cần cô quấn lấy anh là được.

Lương Triệu Thành hôn cô liên tục.

Thể lực và hơi thở của Lâm Khê đều kém hơn anh, cuối cùng chỉ đành mềm nhũn trong lòng anh, lúc chặt lúc buông túm lấy quần áo anh mà tiếp nhận, mềm mại mà đáp lại, chỉ cần cô đáp lại, anh sẽ hôn mạnh mẽ hơn, như muốn nuốt cô vào trong bụng.

Cô thích hơi thở của anh như vậy, luôn khiến cô choáng váng.

Cô nghĩ, cô luôn thích khiêu khích anh, nhưng bình thường chỉ cần cô mở đầu, có thể cho đi, anh cho đi càng nhiều.

Như vậy thật lâu, cô bị anh ôm vào trong ngực, từng chút từng chút mà vỗ về lưng cô để trấn an.

Cô hơi dịu lại một chút, thò đầu ra, nhìn hầu kết d.a.o động của anh, đưa tay sờ sờ: “Em thích anh không phải là nói đùa, tim em đều sắp nhảy ra ngoài, chỉ là khi đó anh cứ xụ mặt, hung dữ với em, vừa lạnh lùng vừa hung dữ. Anh hấp dẫn như vậy, em bèn muốn thử xem, thử xem anh có cảm giác với em không, chỉ là nếu em nhát gan một chút, không có tự tin một chút, khẳng định cũng chỉ xem anh như lớn, ông lớn mà cung phụng.”

Làm đại thần, đại lão, có khả năng anh cũng nghe không hiểu, đơn giản chỉ nói là ông lớn cho thông tục nhất.

Mặt Lương Triệu Thành tối sầm.

Vế trước còn nói ổn thoả, cái gì mà xem như cung phụng ông lớn?

Nói gì vậy?

Cảm xúc hữu tình lập tức tan đi rất nhiều.

Anh nắm lấy cánh tay cô, muốn lôi cô ra khỏi lòng mình, nhưng cúi đầu nhìn thấy mặt mày xinh tươi, ánh mắt như nước của cô thì tim như được xoa lấy.

Anh nói: “Hôm nay đừng đến trường nữa, ở nhà đọc sách đi.”

Cô vốn dĩ trông quá đẹp, dáng vẻ được yêu chiều hồi lâu cũng không xua hết được, anh không muốn để cô bị người khác thấy dáng vẻ này.

Lâm Khê nghe thấy giọng anh mang theo khàn khàn, nhưng giọng điệu thì đã đứng đắn hẳn.

Cô “ừm” một tiếng, trên tay lại có chút không ngoan ngoãn mà trượt xuống.

“Tiểu Khê.”

Cái tay đặt trên eo cô của anh chợt nặng, giọng điệu và hơi thở cũng trầm hơn vài phần.

“Đừng làm loạn.”

Anh ấn cô trở về trong lòng, hung hăng nhéo hai cái rồi lại đẩy ra, nói: “Đi lên đọc sách.”

Lâm Khê “ờ” một tiếng, tuy rằng cảm xúc có hơi không rút ra được, nhưng bộ dạng của anh hiển nhiên là không định thuận theo cô nên liền rút tay khỏi tay anh, lười để ý đến anh, xoay người thướt tha đi lên lầu.

Vừa đi lên lầu vừa thầm nghĩ, người ta nói lúc đầu ở bên nhau là lúc tình cảm mãnh liệt nhất, thời gian lâu, tình cảm mãnh liệt cũng biến thành tình thân. Giờ anh có thể kiềm chế như vậy, liệu sau này có phải chỉ tắt đèn xong hai người mạnh ai nấy ngủ như thường là xong việc không?

Cô nghĩ thầm, cuộc sống như vậy thật không thú vị gì hết.

Lương Triệu Thành đứng ở chỗ cũ thì lại nhíu mày.

Bởi vì trước kia cô đều quấn lấy anh đòi anh ôm lên lầu, lúc này cô linh hoạt mà rút tay, không nói một câu nào đã đi lên lầu, ngược lại anh lại không vui.

Anh nhìn cô lên lầu, nhìn một lát lại đột nhiên mở miệng hỏi cô: “Em muốn cổ phần nhà máy nhà họ Trần để làm gì? Quản lý một nhà máy không dễ, em phải học đại học, Tiểu Dã thì còn nhỏ, đòi một cái nhà máy có lẽ cũng chỉ là mang hư danh. Mỗi năm được chia một ít tiền lãi, tiền lãi này chỉ cần người nhà họ Trần giở trò, tiền có thể chia tới tay sợ là không có bao nhiêu.”

Anh không muốn cô nhọc lòng.

Tiểu Dã cũng hoàn toàn không muốn có liên quan gì với nhà họ Trần nữa.

Hơn nữa còn vì ý đồ riêng của anh, xưởng quần áo của nhà họ Trần, Hạ Hướng Viễn thì làm xưởng sản xuất quần áo, thật ra cũng chỉ là một cái xưởng quần áo, hai cái liên quan với nhau thì anh sẽ không thoải mái.

Nếu Lâm Khê thật muốn tự mình kinh doanh xưởng kia, còn tạo thương hiệu gì đó giống Hạ Hướng Viễn, làm đến mức sinh động, sợ là anh sẽ càng không thoải mái.

Anh không cần cô kiếm tiền gì cả.

Lâm Khê đứng lại, chống lan can quay đầu lại.

Cô nói: “Em không muốn cái xưởng kia, em tra ra được mấy năm nay Trần Đông Bình đưa mấy người nhà họ Diệp vào đó, có lẽ sổ sách của nhà máy kia không thể nào sạch sẽ nhỉ.”

“Bọn họ khiến Tiểu Dã bao nhiêu năm qua sống vất vả như vậy, em không muốn để họ sống tốt, đòi quyền nuôi dưỡng Tiểu Dã lại, Diệp Mỹ Dung kia sợ là sẽ đốt pháo ăn mừng, dù sao em cũng muốn khiến bọn họ khó chịu. Chỉ là, em đoán bọn họ sẽ không đưa thật, nói không chừng sẽ dùng điều kiện khác để trao đổi, nếu điều kiện quá mức thì thôi vậy.”

“Nếu bọn họ đưa thì em định thế nào?”

“Vậy đương nhiên là lấy rồi.”

Lâm Khê cười, nói: “Còn có thể làm sao? Nếu đưa, em sẽ hạ giá bán cổ phần đi, sau đó mua cho Tiểu Dã mấy căn nhà, dù sao cũng có người mua chứ nhỉ?”

Đưa mới là tốt nhất.

Loading...