Mỹ Nhân Thích Được Nuông Chiều - Chương 53
Cập nhật lúc: 2024-08-21 21:11:26
Lượt xem: 139
Trong lòng Phương Lan thầm thở dài, cô ấy tiến lên kéo Diêu Cầm ra phía sau, sau đó lại kéo Diêu An Quốc: “An Quốc, có chuyện gì thì cũng không cần gấp gáp như vậy, chúng ta mới ở chỗ Triệu Thành ăn bữa cơm, sau đó anh liền không vui trở về, rồi lại vội vã bắt Cầm Cầm chuyển nhà. Anh biết nơi này vốn là một thôn, mọi người đều quen biết nhau, sau này đi rồi còn không biết truyền ra những lời như thế nào nữa, chí ít cũng để thư thư ra một chút, mấy ngày nữa rồi tính.”
Phương Lan không cần nói cũng biết đã xảy ra chuyện gì.
Hôm nay vừa thấy cách cư xử của Lương Triệu Thành và Lâm Khê, cô ấy liền biết được em chồng mình không có cửa nữa rồi.
Cô ấy cũng không biết em chồng mình, cả ngày xem những cái tình yêu tình báo hường phấn nọ kia, sao lại không nhìn ra điểm khác thường giữa hai bọn họ chứ?
Còn thanh mai trúc mã cái gì, mỗi cử động giữa hai người bị ép đính hôn đó, từng phút từng giây đều chú ý tới đối phương, căn bản không để người khác lọt vào mắt.
Diêu An Quốc nghe vợ nói như vậy, quả nhiên hơi bình tĩnh lại một chút, nhưng vẫn lạnh mặt nói: “Vậy mấy ngày nữa em thu dọn đồ đạc, hai ngày sau bọn anh đến đón em.”
“Tại sao, anh, em…”
“Đừng để anh mất thể diện nữa!”
Diêu An Quốc trực tiếp ngắt lời cô ta: “Là do Triệu Thành nói, trong vòng hai ngày để em chuyển đi. Còn nữa, em đừng quên căn nhà em đang ở là nhà của cô gái họ Lâm đó. Ở trong nhà người ta, quyến rũ chồng người ta, em không cần mặt mũi nhưng anh không chịu được!”
Anh ấy nói xong thì tức giận đùng đùng đi ra ngoài.
Phương Lan quay đầu nhìn khuôn mặt Diêu Cầm bỗng chốc trắng bệnh rồi trở nên đỏ bừng, giơ tay vỗ cô ta: “Dọn đi thôi Cầm Cầm, chỗ anh em em không cần lo lắng, mấy hôm nữa chị sẽ khuyên anh ấy.”
Nói xong liền đuổi theo Diêu An Quốc ra ngoài.
Diêu Cầm ngồi sụp xuống ghế, dường như cắn nát môi.
Lương Triệu Thành lên lầu, đi tới đầu cầu thang thì đụng phải Trần Dã.
Trần Dã: “Anh Lương, anh tìm em hả? Em hẹn Thạch Đầu ra ngoài chơi rồi.”
Cậu lạnh lùng quan sát cả bữa cơm, sau bữa cơm lại nghe chuyện từ thím Ngô, giờ cậu đã vô cùng coi thường Diêu Cầm. Đừng nói tới gọi anh trai chị dâu cô ta đến, cho dù có gọi ông trời tới cũng không phải đối thủ của chị câu. Ầy, giờ chị cậu tiến bộ thần tốc.
“Không phải, anh đi tìm chị em, em đi đi.” Lương Triệu Thành đáp.
Trần Dã chẳng hiểu ra làm sao.
Gặp chị mình, chị mình thì có gì đáng gặp?
Tuy nhiên cậu nhanh chóng nghĩ tới chuyện nhà họ Diêu, có thể là nói chuyện nhà họ Diêu. Cậu “dạ” một tiếng rồi chạy xuống cầu thang.
Lương Triệu Thành không thấy bóng dáng người đâu nữa, nhưng dường như cầu thang vẫn bị d.a.o động, lại có chút ngập ngừng.
Thực sự muốn đi gặp cô sao?
Tuy nhiên từ trước tới giờ anh không có tính cách do dự gì.
Mấy ngày nay, bởi vì cô mà xuất hiện nghi hoặc và do dự, có thể nói là sự do dự nhiều nhất trong cuộc đời của anh rồi.
Đến ngày trước đồng ý bà của cô đăng kí kết hôn chẳng qua cũng là chuyện trong khoảnh khắc.
Nghĩ đến chuyện trước kia, anh trực tiếp đi lên.
Cửa khép hờ, anh gõ cửa.
Lâm Khê vốn đang nằm bò trên giường, tuy nhiên động tĩnh ở đầu cầu thang cô đã nghe thấy, nghĩ tới anh đi vào liền thở dài một hơi, bò dậy.
Anh vừa gõ cửa là cô lập tức mở cửa.
Hai người nhìn nhau một lúc.
Anh nói: “Trước đó tôi nói với em ở ngoài đừng động tay động chân tránh cho bên ngoài truyền ra những lời không hay về em, em đừng nghĩ nhiều.”
Lâm Khê:
Cô nhìn khuôn mặt nghiêm túc của anh, vẻ mặt nghiêm túc thậm chí còn dữ dằn đang nói chuyện với cô, trong đầu xẹt qua hình ảnh anh cầm tay cô, dùng tay cọ vào mặt cô, trên mặt giờ vẫn còn hơi bỏng rát, cảm thấy người này quả thật là tuyệt đỉnh.
Trong lòng cô d.a.o động mạnh.
Một mặt cảm thấy thôi được rồi, bản thân chọc vào anh làm gì, cũng không phải cô không cảm thấy nguy hiểm.
Mặt khác thấy anh như vậy, cô lại nhịn không được mà thả thính anh, nhìn xem trên mặt anh có thể lộ ra vẻ mặt khác không, hoặc là khuấy động xem trong lòng anh rốt cuộc có suy nghĩ gì.
Cô vịn bản lề nhìn anh, cắn môi, im lặng một lúc lâu mới ngẩng lên nhìn anh: “Bên ngoài không được động tay động chân, ở nhà có được không?”
Im lặng.
Sau đó Lâm Khê nghe thấy giọng nói gượng gạo không chút cảm tình nào của anh: “Chúng ta đã đăng kí kết hôn rồi, nếu như em muốn tôi có thể chuyển vào ở, hoặc em chuyển xuống. Bên ngoài tôi sẽ giải thích.”
Lâm Khê: ???
Lâm Khê triệt để ngẩn tò te.
Sau đó lùi lại phía sau, đẩy anh một cái thật mạnh rồi đóng cửa đánh rầm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-thich-duoc-nuong-chieu/chuong-53.html.]
Lâm Khê kéo chăn nhét đầu mình vào trong, quả thật là muốn bản thân nghẹt thở.
Cô cảm thấy anh căn bản không thích cô.
Nhìn ánh mắt vừa lạnh lùng vừa thờ ở thậm chí có lúc còn hung dữ của anh, cô đối với anh mà nói căn bản chỉ là một trách nhiệm một gánh nặng.
Lâm Khê trốn trong chăn trong phòng, hận không thể dùng tay gõ đầu mình.
Lương Triệu Thành bị đẩy ra ngoài cửa, đứng bên ngoài nhíu mày nhìn cánh cửa đóng chặt.
Anh phát hiện ra tầm ảnh hưởng của cô đối với bản thân mình, cũng phát hiện ra cô đồng ý cùng anh gần gũi, mới quyết định giải quyết dứt khoát, trực tiếp quyết định tránh cho lộn xộn sau này.
Nhưng lúc này anh nhìn vào cánh cửa bị đóng, nghĩ tới cô nghe thấy lời của anh xong liền trợn tròn mắt, dáng vẻ sợ hãi khiến anh bỗng nhiên lại cảm thấy buồn cười.
Thỉnh thoảng lại lộ ra móng vuốt nhưng không thể hành động được.
Anh nhớ tới hôm trước cô xốc nổi gào lên với Hạ Mỹ Liên: “Ngủ với chồng cô à?”
Lương Triệu Thành chưa từng có quan hệ với bất cứ cô gái nào.
Nhưng lúc anh ở biên giới, nghe thấy không ít lời thô tục.
Không có phụ nữ, chỉ là lúc đó không có hứng thú.
Nhưng một chút này của cô, không đủ để anh nhìn ngắm.
Tuy nhiên có lẽ anh quả thực phải nhường nhịn cô một chút.
Không thể dùng cách lỗ mãng cộc cằn.
Dù sao thì cô cũng không phải những binh sĩ da dày thô ráp đó, cũng không phải những người chịu không nổi là biến đi.
Anh xuống lầu.
Mới xuống lầu thì thím Ngô đi từ bếp ra, bưng một bát trà giải cảm màu vàng nhạt, nói với Lương Triệu Thành: “Nấu xong rồi, là trà hoa sen hoa nhài mà Tiểu Khê thích, trà này hai hôm trước con bé dạy tôi đó. Cậu Lương, cậu bưng lên trên cho cô ấy đi.”
Lương Triệu Thành nhìn vào bát trà giải cảm đó một giây, sau đó giơ tay nhận lấy: “Được.”
Lại đi lên trên.
Lại gõ cửa.
Lâm Khê ở trong phòng lúc này mãi mới hồi lại một chút.
Khó chịu đến mức không còn sức, kéo chăn ra thở hắt ra một hơi.
Bên ngoài không có người lên tiếng, nghĩ chắc là thím Ngô nên cô thở chậm mấy nhịp rồi ỉu xìu bò dậy ra mở cửa.
Vừa mở cửa ra nhìn thấy Lương Triệu Thành cao ráo đứng đó, chiều cao cao gần bằng cửa lại khiến cô khiếp sợ.
Lâm Khê đúng thật là.
Cô cũng chẳng muốn câu nệ với anh nữa, vò đầu rồi đưa tay ra muốn đóng cửa luôn.
Anh giơ chân chặn lại, đưa cái bát trong tay ra: “Canh giải cảm thím Ngô nấu cho em, uống đi.”
Lâm Khê nhìn bát canh trên tay anh, cắn răng, đưa tay đỡ lấy, nóng hổi nên xoay người đi nhanh đặt lên trên bàn, quay đầu lại thì phát hiện ra anh cũng theo cô vào phòng.
Anh nói: “Chúng ta nói chuyện đi.”
Chúng ta có chuyện gì mà nói?
Khả năng nói chuyện khoác lác của Lâm Khê cũng khá là lạnh lẹ, nhưng ở chỗ anh chẳng nói được câu tốt đẹp nào, mỗi lần đều bị chặn cứng họng.
Cách suy nghĩ của hai người hoàn toàn khác nhau, nói chuyện cái gì?
Lúc này Lâm Khê căn bản không muốn nói chuyện với anh!
Thi đại học, cách xa người này, còn không được sao?
Hừ, còn nói cô “đến tiếng Anh cũng không biết, thành tích cũng không ổn, đại học nước mình còn không đỗ, du học thì học được cái gì”. Cô không biết tiếng Anh? Trình độ tiếng Anh như tiếng mẹ đẻ của cô mà cô không biết? Tức c.h.ế.t cô mất!
Lâm Khê mặc kệ anh, nhưng đứng so khí thế với anh thì cô không so được, cũng chẳng thèm nhìn anh mà uống luôn bát canh giải cảm, tuy vẫn còn hơi nóng, nhưng nhịn nuốt xuống.
Lương Triệu Thành nhìn dáng vẻ tức giận của cô, trong lòng không hiểu sao thấy mềm mại.
Anh dùng giọng điệu đã ôn hòa mà anh có thể có để nói: “Ban nãy nói như vậy có thể em cảm thấy quá đường đột, nhưng chúng ta đã như vậy rồi, trực tiếp nói với bên ngoài chúng ta đã đăng kí kết hôn là cách tốt nhất đối với em.”
Lâm Khê suýt chút nữa bị sặc.
“Chúng ta đã như vậy”, chúng ta đã làm sao cơ?!
Cô cương quyết nuốt hết chỗ canh còn lại xuống, quay đầu lại trừng mắt nhìn anh, nói: “Không cần, tôi không cần tốt như vậy, hiện tại tôi rất tốt. Còn nữa, anh nói tôi không thi đỗ đại học thì tôi không thi đỗ đại học à? Đợi tôi thi đỗ đại học thì chúng ta hủy bỏ hôn ước!”
Mặt Lương Triệu Thành đen sì, giọng điệu cũng bỗng trở nên cứng rắn: “Hủy bỏ hôn ước, hủy bỏ hôn ước, sao em cứ treo trên miệng suốt cả ngày vậy? Tôi biết em còn nhỏ tuổi, nhưng Lâm Khê, em cũng quá phóng khoáng rồi, em coi quan hệ nam nữ tùy tiện như thế sao?”