Mỹ Nhân Thích Được Nuông Chiều - Chương 52
Cập nhật lúc: 2024-08-21 21:11:24
Lượt xem: 144
Diêu An Quốc cảm thấy Lâm Khê và thím Ngô người tung kẻ hứng, bắt nạt em gái mình, còn trù ẻo em gái anh ấy giống như mẹ Lâm Khê, là kẻ tái giá mà ăn ở của nhà ngoại.
Nhưng Lương Triệu Thành cũng cảm thấy Diêu Cầm có bệnh, đầu óc có vấn đề, sau này yêu cầu Diêu An Quốc trực tiếp đưa đi, sẽ không mời bọn họ tới nhà chơi nữa.
Anh nói thẳng luôn: “Công ty có quy định rõ ràng, không làm theo quy định thì sẽ loạn hết, công ty không thể tiếp tục hoạt động, ngay cả gia đình cũng mất.”
Lâm Khê cười.
Diêu Cầm cảm thấy đó là nụ cười đắc ý, không những đắc ý nhướn mày nhướn mắt mà đến đuôi cũng vểnh lên.
Đuôi hồ ly tinh.
Bầu không khí trở nên khó xử, Diêu Cầm tức giận, Diêu An Quốc cũng không vui, nhưng sau đó ăn cơm thì bầu không khí trở nên tốt hơn.
Bởi vì sau đó Phương Lan rõ ràng nhiệt tình hơn lúc mới đến.
Cô ấy nói chuyện với thím Ngô, cũng vô cùng thân thiết với Lâm Khê, Lâm Khê cảm thấy người chị dâu này rất được. Phương Lan làm việc ở bệnh viện, kể những chuyện vui ở bệnh viện, đến lúc ăn cơm Trần Dã mới về nhưng cô ấy cũng nói chuyện cùng được mấy câu.
Ăn cơm xong Phương Lan biết chồng mình vẫn còn chuyện muốn nói với Lương Triệu Thành nên nói với Diêu Cầm rằng mình muốn tới chỗ cô ta thăm thú rồi đưa Diêu Cầm rời đi.
Phương Lan và Diêu Cầm vừa đi, Lâm Khê và Trần Dã cũng lên lầu.
Thím Ngô vào bếp dọn dẹp bát đũa.
Phòng khách chỉ còn Lương Triệu Thành và Diêu An Quốc.
Hai người nói một lát chuyện hạng mục mới của tập đoàn của Diêu An Quốc, Diêu An Quốc hỏi: “Sức khỏe bác trai vẫn tốt chứ?”
Lương Triệu Thành chưa từng nói với anh ấy chuyện trong nhà, nhưng cấp bậc của cha Lương Triệu Thành cao, cho dù là cấp trên trong tập đoàn hay là lãnh đạo đơn vị bộ đội cũ cũng có nhiều người quen biết. Lần này cha Lương Triệu Thành nằm viện lâu như vậy, anh ấy có lòng nghe ngóng thì cũng gián tiếp nghe ngóng được một ít tin tức.
“Ừ, cũng ổn, đã ổn định rồi.”
Lương Triệu Thành không muốn nói nhiều về chuyện gia đình, chỉ trả lời đơn giản.
Diêu An Quốc cũng không nói nữa, chỉ nói: “Nghe Cầm Cầm nói, cậu với Tiểu Lâm đính hôn trước khi bà Lâm qua đời, cậu giúp bà Lâm lo liệu hậu sự xong mới về thành phố Bắc, sao lúc đó không đưa Tiểu Lâm về cùng?”
Anh ấy ngừng lại, còn chưa đợi Lương Triệu Thành lên tiếng đã lại tiếp tục nói: “Có phải vì chuyện cưới xin này chỉ là kế hoạch tạm thời? Tôi nghe nói cô ấy còn có một người yêu thanh mai trúc mã, bởi vì gia đình cậu người yêu đó xảy ra chuyện mới chia tay.”
“Triệu Thành, nếu như cậu muốn giúp cô ấy, thì hoàn toàn có thể giúp cô ấy giải quyết chuyện nhà cậu người yêu kia, đối với cậu mà nói chuyện này không phải chuyện khó khăn.”
Mặt mũi Lương Triệu Thành đã sầm xuống.
Anh đứng lên, nói lạnh lùng: “Nghe nói, anh nghe ai nói? Diêu An Quốc, anh biết anh đang nói gì với tôi không? Đó là vợ chưa cưới của tôi, cũng là vợ tôi. Anh đang nói cái gì trước mặt tôi vậy?”
Vẻ mặt Diêu An Quốc cứng đờ.
“Triệu Thành.”
“Đó là vì anh ấy thích em.”
Diêu An Quốc cảm nhận được sự tức giận của Lương Triệu Thành, giật thót, đang định nói câu gì đó để vãn hồi, thì phía sau lưng vang lên một giọng nói trong trẻo.
Lâm Khê đi từ cầu thang xuống, đi tới bên cạnh Lương Triệu Thành, khoác tay anh, nhìn Diêu An Quốc cười nói: “Bởi vì anh ấy thích em nên mới đính hôn cùng em. Còn về những chuyện linh tinh mà em gái anh kể cho anh, em cảm thấy có phải đầu cô ấy hơi không bình thường không, hoặc là mơ mộng một số thứ không nên mơ mộng, thế nên mới đơm đặt chuyện bôi nhọ em.”
“Nhưng mà anh Diêu à, cho dù cô ấy bôi nhọ em như thế nào, em cũng là vợ chưa cưới của anh Lương, anh vì em gái anh mà tới chỗ anh Lương, chia rẽ để anh Lương hủy bỏ hôn ước với em, chuyện này rất không tốt phải không?”
Diêu An Quốc:
Anh ấy không thể cãi nhau với con gái, cũng không thể dạy bảo vợ chưa cưới của Lương Triệu Thành trước mặt anh.
“Trong vòng hai ngày, để cô ta chuyển đi đi.”
Lương Triệu Thành nói: “An Quốc, mong anh sau này quản lý cái miệng của cô ta cho kỹ.”
Diêu An Quốc thấy được anh đã thực sự tức giận.
Anh ấy nhìn Lâm Khê thản nhiên hùng hồn khoác tay Lương Triệu Thành, cười như không cười nhìn anh ấy trêu chọc, cảm xúc ban đầu biến mất, dần khôi phục được bình tĩnh mới kinh hãi cảm thấy mình bị em gái lừa gạt, cộng thêm sự thúc em luôn mong muốn Lương Triệu Thành làm em rể mình nên đã làm ra chuyện ngu xuẩn biết bao.
Mặt mũi Diêu An Quốc trắng bệch rồi lại đỏ bừng, sau đó bối rối xin lỗi Lương Triệu Thành và Lâm Khê rồi ra về.
Lương Triệu Thành rút tay ra khỏi lòng Lâm Khê.
Lâm Khê:
Cô vốn còn đang nhìn Diêu An Quốc ra về, bừng tỉnh lại quay đầu nhìn anh, rồi lại nhìn cánh tay mình, nhớ đến những lời ban nãy cô vì để phá hoại vẻ kiêu ngạo của Diêu An Quốc nên tùy tiện nói chuyện.
“Ban nãy tôi nói linh tinh, không, cũng không phải tôi nói linh tinh, tôi nghe thấy lời anh nói với anh ta mới cố ý nói như vậy.”
“Lần này thì thôi.”
Anh nghiêm mặt: “Sau này ở ngoài đừng động tay động chân, như vậy không tốt cho em.”
Động tay động chân.
Cô ngây người, cô động tay động chân cái gì?
Lâm Khê khó hiểu nhìn Lương Triệu Thành, nhưng ánh mắt hai người chạm nhau một lúc, anh nhìn cô chằm chằm rồi hơi nhìn đi chỗ khác,
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-thich-duoc-nuong-chieu/chuong-52.html.]
Sau đó Lâm Khê nhìn thấy tai anh có màu đỏ khả nghi.
Nói khả nghi vì da anh đen nên cô cũng không chắc chắn.
Nhưng trong lòng cô vẫn thấy bất ngờ, nhớ tới mỗi lần cô khoác tay anh, anh bỗng chốc cứng đờ là ý như vậy sao?
Nghĩ đến đây, cô nhớ đến xúc cảm vừa rắn chắc vừa nóng hổi trên tay anh, trong lòng lại thấy râm ran lạ thường.
Cô nổi tính xấu, giơ tay túm lấy tay anh, sau đó ngẩng đầu nhìn anh: “Là thế này hả? Nhưng không phải anh vẫn nói tôi là vợ anh sao? Là vợ anh khoác tay một chút thì làm sao?”
Lương Triệu Thành:
Anh quả thực bị cô làm cho giật mình.
Vô thức muốn rút tay nhưng Lâm Khê cố ý, túm chặt lấy tay anh, còn ngẩng đầu nhìn anh như trêu đùa.
Tay cô vừa nhỏ nhắn mềm mại, vừa ấm áp lại hơi mát lạnh, tuy đã dùng sức nhưng thực ra dùng sức giống như mèo cào. Nếu như anh thực sự muốn rút thì rút được ra ngay, nhưng anh nhìn thấy nụ cười giảo hoạt của cô, chớp đôi mắt nai nhìn anh, ánh mắt lấp lánh, khuôn mặt trắng mịn, cái miệng nhỏ nhắn hơi hé ra, làn môi phớt hồng, không khô ráp như làn da anh. Môi cô mọng nước, y như cánh hoa, có màu sắc giống như quả đào, như chỉ cần cắn một miếng là có thể ứa nước, anh không rút tay ra nữa, ngược lại dùng tay ôm lấy, cả bàn tay ôm lấy tay cô, còn tay kia xoa má cô.
Mặt Lâm Khê đau rần.
Cô nhìn thấy yết hầu anh chuyển động lên xuống, thầm giật mình, khoảnh khắc đó tim cô suýt chút nữa là nhảy ra ngoài, rút mạnh ra khỏi tay anh, sau đó kinh hoàng lùi lại sau mấy bước, mặt như phải bỏng, còn hơi đau, chắc là do anh xoa.
Anh ấy?
Cô ấy?
“Ôi trời ơi Tiểu Khê, sao mặt cháu đỏ thế?”
Thím Ngô rửa bát trong bếp đi ra thấy Lâm Khê đứng cạnh bàn, mặt mày đỏ ửng bất thường, sợ hết hồn, vội giơ tay chạm vào trán cô. Lâm Khê còn chưa phản ứng lại từ trong sự hỗn loạn vừa nãy, nhất thời không tránh đi được.
Thím Ngô vừa chạm vào thì càng giật mình hơn: “Ôi trời, nóng như vậy, bị cảm nắng hả? Cháu nhanh uống chút nước rồi về phòng nằm đi, thím đi đun cho cháu trà giải cảm.”
Lâm Khê cũng không tiện giải thích, nói đại: “Cháu không sao, không sao đâu, có thể là do nóng quá.”
Nhưng sợ thím Ngô nhìn ra manh mối nên nói thêm một câu: “Thế thì cháu lên lầu nghỉ một lát.” Sau đó cô xoay người nhanh chóng lên lầu.
Lương Triệu Thành vốn còn đang sầm mặt, lúc này thấy cô lên lầu như chạy trốn, cũng không thèm nhìn anh, khóe miệng nhếch lên.
Anh xoa ngón trỏ và ngón cái vào nhau, cảm xúc trơn mượt mịn màng trên tay vẫn còn, trong lòng cũng run rẩy.
Hình như hơi mất khống chế.
Thím Ngô lẩm bẩm: “Lúc nãy vẫn bình thường, như này là sao vậy? Ôi trời, có phải là bị nhà họ Diêu chọc tức không?”
“Cậu Lương à, tôi không biết người bạn đó của cậu là bạn như thế nào, nhưng con người ta đều có xa gần. Cho dù nhân phẩm cậu ta như thế nào, nhưng em gái Diêu Cầm đó, hôm nay làm đủ trò muốn dọa dẫm Tiểu Khê của chúng ta. Hai người cũng đã đính hôn rồi, còn cả nhà đến thị uy nữa, đây cũng chẳng phải người tốt đẹp gì, cậu không thể để Tiểu Khê của chúng ta bị ấm ức.”
“Cháu biết.”
Lương Triệu Thành nói: “Đã yêu cầu anh ấy mấy hôm nữa đưa Diêu Cầm chuyển đi rồi, thím Ngô nấu canh giải cảm đi, lát nữa cháu lên xem cô ấy.”
“Ừ ừ, được.”
Thím Ngô lập tức tươi cười: “Cậu Lương, Tiểu Khê của chúng ta là một đứa bé tốt, lòng dạ cũng lương thiện, tôi biết bên ngoài sẽ có người nói linh tinh, nói về chuyện của con bé và cái cậu nhà họ Hạ kia. Thành thật mà nói, tôi ở nhà họ Lâm làm lâu năm, những chuyện đó còn không rõ sao? Hai đứa bé này trong sạch lắm.”
Bà ấy nói đến đây liền cảm thấy sắc mặt Lương Triệu Thành vốn vẫn bình thường giờ lại trở nên không tốt rồi, vội vàng sửa miệng: “Ầy, xem tôi nói chuyện này làm gì, chỉ là muốn nói với cậu, Tiểu Khê nó thực sự là một đứa bé tốt. Chỉ cần cậu đối xử tốt với nó, nó nhất định sẽ cùng sống hạnh phúc với cậu.”
“Dạ.”
Sắc mặt Lương Triệu Thành hòa hoãn lại: “Cháu biết, cháu đi xem cô ấy.”
Đến canh giải cảm cũng không đợi nữa rồi.
Diêu An Quốc đi tới căn nhà mà em gái anh ấy thuê ở tòa nhà họ Lâm.
Trong lòng anh ấy đang bừng bừng lửa giận.
Nghĩ đến tình hình hai người Lương Triệu Thành và Lâm Khê chung sống với nhau, anh ấy nghe lầm lời của em gái, lại bởi vì thiên vị em gái phán đoán sai tình hình, khiến cho sự việc khó coi.
“Anh.”
Diêu An Quốc vừa vào nhà, Diêu Cầm đã nhảy lên hỏi: “Anh, anh Lương nói như thế nào?”
Diêu An Quốc sầm mặt, căn bản không đáp lời cô ta, nói luôn: “Giờ thu dọn đồ đạc, hôm nay cùng anh về!”
Diêu Cầm bất ngờ, sắc mặt trắng bệch, vội nói: “Anh, như vậy ý là sao? Tại sao hôm nay em phải chuyển đi?”
“Cái gì mà ý gì.”
Diêu An Quốc lạnh giọng: “Phí lời nhiều như thế, bảo em hôm nay đi thì hôm nay đi.”
Diêu Cầm lập tức lo lắng.
Nhưng cô ta thấy vẻ mặt đen sì như mực của anh trai mình, lập tức biết được sợ là đã mất mặt ở chỗ anh Lương.
Cô ta hiểu rõ anh trai cô ta nhất, là người ưa sĩ diện.
Trong lòng cô ta lo lắng, quay đầu nhìn về phía chị dâu như cầu cứu.