Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mỹ Nhân Thích Được Nuông Chiều - Chương 49

Cập nhật lúc: 2024-08-21 21:11:16
Lượt xem: 121

Anh ta nói: “Anh nghe anh họ anh nói, ông Lý này vốn là người thành phố Hoa chúng ta, sinh ở thành phố Hoa, lúc mấy tuổi theo cha mẹ đến Hong Kong, sống ở bên đó mấy năm rồi sang Mỹ. Tuy ông ấy lớn lên ở Mỹ nhưng văn hóa Trung Quốc chúng ta không có gì là không biết, thi cơ ca vũ đều tinh thông, đặc biệt là vẽ tranh, giỏi nhất là tranh sơn dầu, nhưng tranh phong cảnh Trung Quốc cũng đã tổ chức triển lãm rồi. Tiểu Khê, theo như anh nói có thể ra nước ngoài tốt biết bao nhiêu, em bán nhà đi.”

Phương Đại Phú vốn đang thao thao bất tuyệt, cửa vang lên “cạch” một tiếng, anh ta vô thức nhìn ra cửa, ánh mắt vừa nhìn thấy người đi vào, giọng nói lập tức im bặt.

Lâm Khê cũng nhìn ra, nhìn thấy Lương Triệu Thành mặt mày sầm sì đi vào.

“Tổng giám đốc Lương, ôi, tổng giám đốc Lương.”

Phương Đại Phú đứng dậy, chào hỏi với Lương Triệu Thành.

Anh ta biết sau khi Lương Triệu Thành trở về thì sống trong nhà Lâm Khê, nhưng không biết chuyện hai người đính hôn, không có ai nói cho anh ta chuyện này.

Lâm Khê thấy Lương Triệu Thành trở về thì cười với anh, sau đó nói với Phương Đại Phú: “Bán nhà thì thôi, tuy nhiên về chuyện du học, anh giúp em hỏi kĩ anh họ của anh xem, nghe ngóng ông Lý đó một chút, đơn xin cần có thủ tục và điều kiện gì. Cho dù không đi du học, nếu như ông Lý có thời gian tới thành phố Tân An của chúng ta, cũng hoan nghênh ông ấy tới nhà em chơi.”

Trước đây cô chưa từng nghĩ tới việc du học, chuyện bán tòa nhà đi du học càng không thể, nhưng có thể gặp anh Lý, hoặc ra ngoài đi một vòng thì cô cũng đồng ý.

“Được, được.”

Phương Đại Phú vội cười đồng ý với Lâm Khê: “Nhất định sẽ giúp em hỏi, tuy nhiên chuyện nhà cửa em cũng có thể suy nghĩ cho kĩ, anh họ anh ra giá tuyệt đối là giá mà người khác không đưa ra được.”

Có điều anh ta vừa nói liền cảm thấy áp lực phía sau càng ngày càng lớn, có Lương Triệu Thành ở đó, hôm nay cũng không có cách nào nói chuyện tiếp nên vội vàng cáo từ, nói hôm khác tới tìm Lâm Khê.

Lâm Khê cảm thấy sự thay đổi của Phương Đại Phú, thấy dáng vẻ anh ta vuốt mồ hôi ra về, cô quay đầu nhìn Lương Triệu Thành mặt mày nghiêm túc. Bởi vì khuôn mặt nghiêm nghị nên càng thêm hung dữ, bỗng nhiên cảm thấy buồn cười, cũng không biết bắt đầu từ bao giờ, cho dù dáng vẻ của anh có hung dữ hơn nữa, khí thế trên người mạnh hơn cô cũng không sợ anh nữa.

Cô nói: “Anh Lương, anh hình như dọa anh ta rồi, thật ra anh như vậy làm ăn thực sự làm tốt hả?”

Lương Triệu Thành nhìn cô, hoàn toàn không có tâm tình nói đùa cùng cô.

Tai anh quá tốt, ban nãy lúc bên ngoài nghe thấy cô ở trong thảo luận chuyện du học với Phương Đại Phú, cô liên tục hỏi anh Lý kia, giống như thực sự để tâm vậy.

Anh nhớ tới mấy hôm nay không có việc gì là cô đều sắp xếp sách vở hoặc đọc sách, vốn anh không để tâm tới chuyện cô nói học lại, dù sao thì cô cũng không thi đỗ đại học được. Chẳng ngờ bỗng nhiên có người chạy tới trước mặt cô nói “ra nước ngoài du học”, anh đương nhiên biết “ra nước ngoài” có sức hấp dẫn lớn thế nào với rất nhiều người bây giờ.

“Vị trí tòa nhà họ Lâm rất tốt, người họ hàng kia của Phương Đại Phú chỉ muốn mua nhà của em thôi.” Anh sầm mặt.

Hả?

Lâm Khê phản ứng lại mới hiểu ra anh đang nói Phương Đại Phú nói nhiều như vậy, mục đích là muốn giúp anh họ của anh ta thuyết phục cô bán nhà, những lời ra nước ngoài du học kia không đáng tin.

Thực ra lúc mới đầu Lâm Khê cũng không tin, tuy nhiên bởi vì nhắc tới Lý Tiến Nhất, cô cảm thấy có thể là thật.

Có điều chuyện này không quan trọng.

Cho dù là Lý Tiến Nhất, cô cũng không muốn đi du học.

“Ừ, yên tâm, tôi sẽ không bán nhà.” Cô nói.

Tuy nhiên nghĩ đến gì đó, cô chớp mắt nói: “Anh Lương, nếu như tôi nói là nếu như thôi, tôi thực sự ra nước ngoài mấy năm, anh lớn tuổi rồi, chắc chắn không thể đợi tôi. Vậy thì hôn nhân của chúng ta có cần tiếp tục không? Tuy bà nội yêu cầu chúng ta đăng kí kết hôn, chỉ là không yên tâm về tôi, nếu tôi ra nước ngoài du học, hình như cũng không có gì không yên tâm cả.”

Sắc mặt Lương Triệu Thành bỗng chốc đen như đ.í.t nồi.

“Không được.”

Anh căn bản không nói với cô nếu như gì đó, trực tiếp lạnh lùng nói: “Đi du học làm gì? Em đến tiếng anh cũng không biết, thành tích cũng không ổn, đại học của chúng ta cũng không thi đỗ, du học thì học được cái gì chứ? Em đừng tin mấy câu nói người ta tùy tiện nói, em dễ tin tưởng người khác như vậy, còn lo lắng với chả không lo lắng?”

Lâm Khê: ???

Lâm Khê bỗng chốc tức muốn ngã nhào.

Anh Lương à, anh đúng là độc thân bằng thực lực đấy!

Lâm Khê bị Lương Triệu Thành làm tức đến phát điên, cảm thấy nói chuyện với người này quả thực là chê sống quá thọ, còn yêu với chẳng đương?

Đợi thím Ngô hô hào ăn cơm tối, Lâm Khê mãi mới tự mình giác ngộ, cảm thấy không thể nhìn nhận người đàn ông này như bình thường được. Nhưng kết quả trên bàn ăn mặt mũi của Lương Triệu Thành còn sầm sì hơn cả cô, tâm trạng cô quả thực không muốn nói chuyện nữa rồi.

Kết quả không khí bên bàn ăn không cần nghĩ cũng biết.

Trần Dã nhìn chị mình rồi lại nhìn anh Lương của mình, trước đó tâm trạng của chị cậu rõ ràng rất tốt, sao bỗng nhiên thay đổi vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-thich-duoc-nuong-chieu/chuong-49.html.]

“Chị, sao vậy? Phương Đại Phú kia đưa tiền ít sao ạ?”

Lúc nãy Phương Đại Phú tới, bởi vì nói đưa tiền thuê nhà, mấy ngày nay Trần Dã đã thấy được năng lực thu tiền thuê nhà của chị gái, cũng yên tâm rồi nên không theo xuống, vì vậy đã bỏ lỡ Phương Đại Phú nói chuyện du học với Lâm Khê.

“Không có chuyện gì.”

Lâm Khê cũng muốn nói chuyện du học với Trần Dã, vốn cô không có ý định đi du học, tuy nhiên khua môi múa mép với Lương Triệu Thành xem phản ứng của anh, nghe mấy câu nói tốt, tuy nhiên nghĩ lại thì cũng thấy đầu cô rút gân mới làm như vậy.

Chính vì vậy cô không tùy tiện nói với Trần Dã, dù sao thì nếu như cô muốn du học thì chỉ còn lại mình thằng bé ở nhà.

Cô nói: “Chị nghĩ nhỡ may sau này chị vào đại học, không phải chỉ còn mình em ở nhà à, nghĩ đến đây cũng thấy không nỡ.”

Trần Dã nhìn chị mình, cúi đầu ăn cơm, thuận tiện lẩm bẩm: “Đợi chị thi đỗ thì nói cũng chưa muộn.”

Lâm Khê: Lại bị khinh bỉ rồi.

Càng không muốn nói chuyện nữa.

Cắn răng chọc hạt cơm, yêu đương cái gì chứ, đợi tôi thi đỗ đại học cho mọi người xem, cô cũng không phải chưa từng thi đỗ!

Thím Ngô nhìn dáng vẻ Lâm Khê cắn môi cúi đầu chọc cơm, cho rằng cô đang buồn, thấy hơi đau lòng.

Lúc nãy khi Phương Đại Phú tới, bà ấy ló đầu ra xem, nghe thấy một số chuyện.

Tuy nhiên trên bàn ăn, bà ấy cũng không tiện nói gì.

Đợi ăn cơm xong, thím Ngô dọn dẹp bát đũa và phòng bếp, trước khi về nhà rốt cuộc vẫn không yên tâm về Lâm Khê, lên lầu tìm Lâm Khê nói chuyện.

Bà ấy nói: “Tiểu Khê à, lời của cậu Lương tuy khó nghe, nhưng cậu ấy là do quan tâm cháu, những người Hong Kong hay người nước ngoài đó nào có đáng tin. Cháu lại xinh đẹp thế này, ai biết bọn họ xúi giục cháu ra nước ngoài du học là có ý đồ gì? Cháu là con gái, nếu như ở bên ngoài người ta có ác ý gì với cháu thì biết phải làm sao?”

“Thím Ngô, cháu sẽ không đi du học.”

Lâm Khê thấy thím Ngô lo lắng cho mình, hơi xấu hổ, vội vàng nói rõ ràng với bà ấy.

“Thế thì tốt.”

Thím Ngô cầm tay cô, nói hiền hậu: “Tiểu Khê, thím biết nỗi khổ trong lòng cháu, tuy nhiên cậu Lương này ấy à, thím thấy tuy rằng nhìn hung dữ, có thể không quan tâm chăm sóc, cũng không biết dỗ người khác. Nhưng mà Tiểu Khê à, cuộc sống cần mấy cái màu mè làm gì?”

“Cháu có nhiều tiền trong tay như vậy, những người đàn ông màu mè đó mới không đáng tin cậy, sống cùng người đàn ông như này mới yên tâm. Lời của cậu ấy không dễ nghe, nhưng cũng là quan tâm cháu.”

Lâm Khê: Tự dưng cô lại thấy ngại ngùng.

“Thực ra cũng khá tốt.”

Không có quan tâm chăm sóc gì.

Tình hình của bọn họ, anh đối xử với cô cũng coi là rất tốt, rất tận tình tận nghĩa rồi.

Lâm Khê nghĩ như vậy, lập tức cảm thấy bản thân tức giận như vậy cũng có phần vô lý.

Anh cũng không thích cô.

Tuy nhiên, nếu như anh thích cô thì sẽ ra sao?

Lâm Khê nói chuyện với thím Ngô trong phòng.

Trần Dã cũng đi tìm Lương Triệu Thành nói chuyện.

Trần Dã đi vào phòng của Lương Triệu Thành, ngồi một lúc Lương Triệu Thành mới về, mới tắm xong, cầm khăn mặt lau tóc.

Trần Dã nhìn anh, do dự một lát mới nói: “Anh Lương, anh có cảm thấy chị em kì lạ không?”

“Sao thế?”

Tay Lương Triệu Thành ngưng lại, lau một cái rồi dừng động tác lau tóc, nhìn Trần Dã.

“Em cứ cảm thấy chị em là lạ, lúc thì vui lúc thì không vui.”

Lương Triệu Thành không lên tiếng.

Loading...