Mỹ Nhân Thích Được Nuông Chiều - Chương 45
Cập nhật lúc: 2024-08-21 21:11:05
Lượt xem: 131
Hạ Mỹ Liên nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, nhìn thấy hai người mắt qua mày lại, chỉ cảm thấy m.á.u huyết toàn thân sôi sùng sục, nhưng trong lòng lại lạnh lẽo.
Lâm Khê, sao cô ta có thể để người đàn ông khác ở trong nhà mình, cùng người đàn ông khác thân thiết đến mức độ này?
Cô ta vô tình như vậy, thậm chí còn độc ác đ.â.m cho anh trai mình một đao sao?
Bước chân cô ta mềm nhũn đi theo Lâm Khê lên lầu.
Lâm Khê dẫn cô ta lên lầu, vốn không muốn đưa cô ta vào phòng mình nên nói chuyện luôn ở một phòng khách nhỏ trên lầu, nhưng nhìn thấy cửa phòng Trần Dã, sợ là làm ồn tới Trần Dã nên chỉ đành đưa cô ta vào phòng mình.
Vừa vào phòng, Hạ Mỹ Liên liền túm lấy Lâm Khê nói: “Tiểu Khê, không phải mấy hôm trước cậu vẫn còn hẹn hò với anh tôi sao? Tại sao chớp mắt đã hẹn hò cùng người đàn ông khác rồi? Tiểu Khê, cậu không thể, cậu không thể như vậy, cậu hẹn hò với anh tôi mười mấy năm rồi, tình cảm từ nhỏ tới lớn mà! Cậu nghĩ xem, nhiều năm như vậy, anh tôi đối xử với cậu tốt biết bao nhiêu, anh ấy quả thực coi cậu như châu ngọc. Đến đứa em gái ruột như tôi cũng phải đứng nhìn, cậu không thể đối xử với anh ấy như vậy, cậu không thể đối xử với anh ấy như vậy.”
Cổ tay của Lâm Khê bị cô ta túm phát đau.
Vốn cô còn muốn nhẫn nhịn, nhưng quá đau quả thực không nhịn nổi.
Cô tách tay cô ta ra, tách không được, nên chỉ đành ra sức tách, nói: “Hạ Mỹ Liên, tay tôi sắp gãy rồi.”
Lúc này Hạ Mỹ Liên mới buông tay, ngây ra nhìn Lâm Khê, chỉ cảm thấy hình như không quen cô.
Lâm Khê tránh khỏi cô ta, đi tới trước bàn lấy ra một cái ghế đặt giữa hai người.
Cô quả thực sợ cô ta lại lôi lại kéo mình.
Cô nói: “Hạ Mỹ Liên, trước khi mất bà nội tôi đã yêu cầu tôi và anh cậu chia tay rồi.”
“Nhưng mà mấy ngày trước cậu vẫn còn hẹn hò với anh ấy!”
Hạ Mỹ Liên hét lên: “Mấy hôm trước cậu còn hẹn hò với anh ấy! Tiểu Khê, cho dù bà nội cậu nói như vậy, nhưng mà bà nội cậu đã qua đời rồi, lẽ nào một người sống sờ sờ như anh tôi lại không quan trọng bằng một lời nói của bà cậu sao? Cậu nghĩ mà xem, anh tôi bao nhiêu năm nay đối xử tốt với cậu như vậy, quả thực là móc ruột móc gan, cho dù là bây giờ cha tôi, nhà chúng tôi bị ép đến bước đường này. Chỉ cần cậu giúp đỡ một chút, thì có thể giải quyết khó khăn của nhà tôi, nhưng anh tôi không nỡ tìm cậu. Sao cậu có thể nhẫn tâm, sao cậu có thể nhẫn tâm vào lúc này đ.â.m anh ấy một nhát?”
Cô chỉ cần hơi giúp đỡ một chút là có thể giải quyết được khó khăn gia đình họ sao?
Chị gái này nói nhẹ nhàng quá?
Cô nhớ tới những lời của Hà Quế Phân trước khi ép c.h.ế.t “Lâm Khê”, nhìn cô ta nói: “Hạ Mỹ Liên, đó là chuyện giữa anh cậu và tôi. Cậu có phản ứng mạnh với chuyện chia tay của tôi với anh cậu như vậy, rốt cuộc là bất bình thay anh cậu hay là vì nếu như tôi và anh cậu chia tay thì tôi sẽ không giúp cha cậu trả nợ?”
Hạ Mỹ Liên ngây ngẩn, lập tức run rẩy nói: “Chuyện này còn có phân biệt sao?”
“Tiểu Khê, chỉ có một trăm năm mươi nghìn đồng, tiền nợ của cha tôi giờ chỉ còn lại một trăm năm mươi nghìn đồng, đối với cậu mà nói không hề khó trả. Cậu nghĩ xem nhiều năm nay, không chỉ anh tôi coi cậu là cục cung, m.ó.c t.i.m móc gan cho cậu, đến mẹ tôi bà ấy cũng đối xử với cậu cũng không kém con ruột là tôi đây. Từ nhỏ đến lớn, có một phần của tôi thì cũng có phần của cậu, cho dù là một bát canh, thì cũng nhất định múc một nửa bát bưng qua cho cậu, thậm chí còn thương cậu hơn cả tôi. Lẽ nào vì một trăm năm mươi nghìn đồng, cậu liền không thèm quan tâm đến mẹ và anh tôi sao?”
Nước mắt của cô ta rơi xuống lã chã.
Không hề cảm thấy hai điều này có khác gì nhau.
Nhà bọn họ nhiều năm nay quả thực không đối xử thiệt thòi với Lâm Khê một chút nào.
Lâm Khê nghe cũng thấy thở dài trong lòng.
Dựa vào những kí ức vụn vặt, những điều Hạ Mỹ Liên nói cũng không quá cường điệu, Hà Quế Phân và Hạ Hướng Viễn đối xử với nguyên thân quả thực rất tốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-thich-duoc-nuong-chieu/chuong-45.html.]
Chính vì vậy do dù môi trường lớn lên của Lâm Khê đặc biệt, có cái nhìn khá thoáng với chuyện tình cảm, tương đối độc lập, nhưng cô cũng không phán xét nguyên thân. Nói tính cách nguyên thân yếu đuối xử lý chuyện không đâu vào đâu, không trải qua những chuyện của cô ấy thì không có tư cách phán xét tình cảm và cảm xúc của cô ấy.
Tuy nhiên, cô không phải nguyên thân, không có những tình cảm kia.
“Tiểu Khê, cậu có biết không? Nếu như nhà chúng tôi không thể trả chỗ nợ một trăm năm mươi nghìn đồng kia, những người đó muốn cha tôi lấy tôi ra gán nợ, lấy một ông già để trả nợ. Một trăm năm mươi nghìn, Tiểu Khê, cậu có hai tòa nhà, cộng lại sợ rằng cũng được một triệu đồng, chúng ta cùng lớn lên, cậu có thể vì một trăm năm mươi nghìn mà nhìn nhà tôi vào hố lửa, nhìn anh trai và mẹ tôi sống không bằng c.h.ế.t sao?”
Cô ta nói câu này, cả người đã run bần bật, khóc không thành tiếng.
Lâm Khê ngây ngẩn.
Chuyện này quả thực cô không biết.
Cô nhìn thấy sự tuyệt vọng của cô gái trước mắt, sự tuyệt vọng coi cô là cọng cỏ cứu mạng cuối cùng.
Lâm Khê im lặng một lát rồi nói: “Cha cậu nợ tiền, nói muốn bán cậu, cậu để ông ta bán sao?”
“Một trăm năm mươi nghìn, cậu nói chỉ có một trăm năm mươi nghìn mà Hạ Mỹ Liên, nhà cậu cũng không phải chỉ quen mình tôi, cũng không phải không có họ hàng. Tôi tin nếu như nhà cậu có ai bị bệnh, cần một trăm năm mươi nghìn này cứu mạng, thì chắc chắn có rất nhiều người giơ tay ra cứu, nguyện ý vì nhà cậu lấy ra khoản tiền này.”
“Nhưng đó là cờ bạc, hôm nay là một trăm năm mươi nghìn, ngày mai có thể là năm trăm nghìn, một triệu, chỉ cần tôi bán tòa nhà, cuối cùng nhất định cũng đều nướng hết cả vào đó.”
“Không! Cha tôi nói rồi, chỉ cần cậu kết hôn với anh tôi, chỉ cần cậu giúp nhà chúng tôi trả nợ thì nhất định không cược nữa.”
Đây là lời cô ta nghe thấy lúc cha quỳ trước mặt mẹ, cầu xin mẹ đi xoay tiền.
“Thật đấy, Tiểu Khê, ông ấy gần đây đã chịu bao nhiêu khổ sở. Tiểu Khê, cậu biết cha tôi mà, ông ấy không phải người xấu xa, không phải là người phát rồ mất trí. Trước đây bao nhiêu năm ông ấy vẫn bình thường, ông ấy chỉ bị người ta lừa, những người đó lừa ông ấy.”
Người thân luôn luôn yêu thương tin tưởng người mà mình từng quan tâm yêu thương, quan hệ thân thiết.
Không tin bọn họ sẽ làm ra những chuyện điên cuồng không lý trí.
Nhưng trên thực thế, mặc kệ cho trước đây họ là người như thế nào, bị lừa một lần, thua hết gia sản, còn áp bức bán con gái trả nợ, người như vậy còn đáng tin sao?
Khoảnh khắc này, Lâm Khê cũng rất thương hại Hạ Mỹ Liên.
Nhưng đừng nói tới cô không phải là “Lâm Khê” nguyên bản, cho dù là “Lâm Khê” nguyên bản cũng không có nghĩa vụ bán tòa nhà của mình để trả nợ cờ b.ạ.c cho người khác.
Càng huống hồ, Lâm Khê vô cùng hoài nghi, những người đặt ra cái bẫy đó, sợ rằng đến nhà cô cũng đã để ý từ lâu rồi.
Lâm Khê nghe thấy tiếng bước chân vang lên ngoài cửa, quay đầu lại nhìn thấy Lương Triệu Thành đã lên đây.
Thời gian cũng hòm hòm rồi.
Cô nhìn Hạ Mỹ Liên nói: “Tôi sẽ không bán tòa nhà, có vẻ như tòa nhà của nhà cô cũng không phải thua hết một lần đúng không? Hạ Mỹ Liên, tôi sẽ không giúp nhà cô trả nợ, chuyện này không liên quan đến chuyện của tôi và anh cô.”
Cô nói xong thì suy nghĩ một chút, sau đó xoay người mở ngăn kéo ra, tuy rất không nỡ nhưng vẫn rút ra hai tờ tiền giấy năm mươi đồng đưa cho Hạ Mỹ Liên.
Hạ Mỹ Liên còn đang kinh ngạc, Lâm Khê nói: “Tình hình hiện giờ của cậu, tôi biết chỉ cần tôi không bán tòa nhà giúp cậu trả nợ, tôi nói gì trước mặt cậu cũng là kẻ m.á.u lạnh, ác độc, nói thì dễ làm thì khó, nhưng tôi vẫn phải nói. Tình hình này của nhà cậu, bỏ ra bao nhiêu tiền cũng không đủ, cầu xin người khác không bằng tự mình cứu mình, cha cậu sắp bán cậu rồi, cậu ở đó đợi bị bán đi sao? Đây là một trăm đồng tiền lộ phí, cậu muốn đi đâu thì đi, cho cậu làm tiền lộ phí.”
Cho cô ta một trăm đồng làm tiền lộ phí?