Mỹ Nhân Thích Được Nuông Chiều - Chương 250 - Hết
Cập nhật lúc: 2024-09-16 02:56:51
Lượt xem: 142
Lâm Khê đưa tay nhận khăn, rời khỏi n.g.ự.c Lương Triệu Thành, lấy khăn lông lau mặt, khịt khịt mũi, cười nói: “Ừm, cháu không sao, chỉ là cháu có hơi nghĩ lại mà sợ.”
“Còn không phải sao?”
Thím Ngô cũng tán đồng: “Ngẫm lại việc này chúng ta cũng nghĩ mà sợ thật sự. Có điều giờ không phải không sao rồi sao? Cho nên thím nói này, sao không gọi đứa nhỏ này là bé Phúc cho được, nhờ có con các cháu đấy.”
Lâm Khê nhếch môi cười.
Cô không nói gì, cho dù là không có bé Phúc, không không không, cho dù là không có đứa con này, cô cũng sẽ không để anh đi chuyến bay kia.
Nhưng trong lòng cô vui mừng nên thuận theo thím Ngô: “Thật may mắn, như ý cát tường mà, hay là gọi Tường Tường hoặc là bé Tường đi.”
“Vậy cũng được.” Thím Ngô đồng ý.
Bà ấy nói: “Tuy rằng không trực tiếp như bé Phúc, nhưng cũng được, vậy thì gọi là bé Tường đi.”
Nhũ danh của bạn nhỏ Lương Dữ Trăn cứ như vậy mà quyết định.
Điện thoại từ thành phố Bắc không ngừng gọi đến, Lương Triệu Thành ở cùng Lâm Khê hai ngày, cuối cùng ngày thứ ba cũng đi xe lửa đến thành phố Bắc.
Lúc anh đến, phần lớn thời gian tướng quân Lương đều hôn mê, lúc tỉnh lại thì sau khi ánh mắt nhiều lần đảo qua đám người một vòng thì nhìn chằm chằm về phía cửa, Lương Hằng Nghị thấy vậy, hai mắt đều đỏ lên.
Chờ khi Lương Triệu Thành từ ga xe lửa tới thẳng phòng bệnh, mọi người đã ở trong phòng bệnh mấy ngày đều có sắc mặt tiều tụy, nhìn thấy anh thì muốn nổi giận, nhưng nghĩ đến tai nạn máy bay kia, cơn giận chỉ có thể tự mình nghẹn lại, không trút ra.
Lương Hằng Nghị dẫn Lương Triệu Thành đến trước giường bệnh cha anh, hai mắt sưng đỏ, thấp giọng nói: “Cha, Triệu Thành đã về.”
Mới đầu tướng quân Lương vẫn như hôn mê.
Nghe con trai cả nói xong thì lại mở mắt, ánh mắt chậm rãi tập trung, tìm kiếm trong đám người, cuối cùng nhìn chằm chằm vào người con thứ.
“Triệu Thành.” Ông ấy yếu ớt gọi.
“Cha.”
“Triệu Thành.”
Tay ông ấy giơ tay ra từ trong chăn, run rẩy mà chuyển động, Lương Triệu Thành đưa tay qua, ông ấy một tay cầm lấy tay anh.
“Xin lỗi.”
Ông ấy chậm rãi nói, thật ra đã nói không ra tiếng gì, chỉ có thể từ giọng nói yếu ớt cộng với khẩu hình mà phán đoán.
Ông ấy nhìn con thứ của mình, nhìn anh chằm chằm, như muốn tìm gì đó từ trên mặt anh, một hồi lâu sau, ông ấy thở hổn hển mấy hơi rồi mới tiếp tục hỏi anh: “Con cứ không chịu nói với cha, trước khi lâm chung, trước khi lâm chung rốt cuộc mẹ con đã nói gì với con, rốt cuộc bà ấy nói gì với con, một câu cũng không để lại sao? Bởi vì hận cha, cho nên vẫn luôn không chịu nói sao? Còn hận cha sao?”
Ông ấy lẩm bẩm.
Nói xong câu cuối cùng, dường như đã không biết là đang nói anh hận ông ấy, hay là người phụ nữ trong trí nhớ hận ông ấy.
Ngần ấy năm, từ khi vợ qua đời, lần đầu tiên ông ấy đưa anh đến bên cạnh, anh quật cường, nhìn ánh mắt lạnh nhạt lại kiêu ngạo và cố chấp của anh, ông ấy hỏi bất kỳ chuyện gì khi mẹ anh lâm chung, anh đều không nói một lời.
Lương Triệu Thành nhìn ông cụ trên giường bệnh.
Anh đã sớm không còn hận ông ấy.
Đã từng có, nhưng sớm đã không còn.
“Không có.”
Anh nói: “Con tôn kính cha, rất tôn kính.”
Là một quân nhân, anh tôn kính ông ấy, đây cũng là nguyên nhân mỗi lần anh vẫn chịu trở về thăm ông ấy.
Loại tình cảm này, gần như là tê liệt.
Nhưng khi thật sự bình tĩnh lại, khi anh có thể tự nhiên xem xét lại rõ ràng mọi tình cảm và cảm xúc, anh đã có thể thản nhiên đối mặt với ông ấy.
“Chỉ là…”
Anh dừng một chút mới nói tiếp: “Bà ấy không nhắc đến cha, sau cùng, bà ấy vẫn đang nói về mấy việc khi bà ấy còn bé. Lời cuối của bà ấy cũng không phải nói với cha.”
Khi đó anh năm tuổi.
Rất nhiều chuyện anh cho rằng có chút mơ hồ không rõ, hiện tại lại đột nhiên rõ ràng.
Cuối cùng bà ấy cũng đã từng tỉnh lại một lần, trạng thái tinh thần vẫn khá tốt, lúc nói chuyện với anh luôn mang theo nụ cười, dịu dàng yên tĩnh, nói với anh rất nhiều chuyện khi bà ấy còn bé, nhắc đến bà nội của Lâm Khê, khi đó bà cụ Lâm còn là bảo mẫu của bà ấy, phụ trách chăm sóc bà ấy, dẫn bà ấy ra ngoài chơi, cũng nói về mấy việc bà ấy nghịch ngợm.
Lúc ấy anh cũng rất vui mừng, cho rằng bà ấy chuyển biến tốt đẹp, bà ấy sẽ khoẻ lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-thich-duoc-nuong-chieu/chuong-250-het.html.]
Sau cùng bà ấy nắm anh tay, nhắm mắt lại nói với anh một đoạn cuối cùng: “Triệu Thành, yên ổn mà sống, yên ổn mà tồn tại, bảo vệ bản thân con, trong lòng phải yên ổn, trong lòng yên ổn mới có thể khiến mình mạnh mẽ. Bảo vệ bản thân cho tốt, sau này tìm một cô gái mà con yêu, một cô gái thích cười, yên ổn mà sống, che chở cô ấy thật tốt, đừng khiến cô ấy ấm ức.”
Sau đó cũng không bao giờ tỉnh lại nữa.
Anh nói: “Không phải nói với cha.”
Nhưng tướng quân Lương vẫn kiên trì hỏi anh, nói: “Bà ấy nói gì?”
Anh nhìn ông ấy, dùng giọng thấp đến không thể thấp hơn, gần như là khẩu ngữ, nói: “Bà ấy nói, tìm một cô gái mà con yêu, che chở cô ấy thật tốt, đừng khiến cô ấy ấm ức.”
Có lẽ tướng quân Lương không nghe thấy, nhưng anh nói xong, ông ấy dường như xúc động.
Ánh mắt rời khỏi mặt anh, nhìn về một nơi hư không nào đó.
Ngày 1/5/1996, tướng quân Lương c.h.ế.t vì bệnh trong bệnh viện.
Sau tang lễ, Lương Hằng Nghị đến bên cạnh anh, nói với anh: “Buổi trưa cùng về nhà ăn bữa cơm đi, buổi chiều chúng ta mở cuộc họp gia đình, thương lượng chuyện kế tiếp.”
Lương Triệu Thành quay đầu nhìn về phía anh ấy, ánh mắt lạnh nhạt như nhìn một người qua đường.
Anh nói: “Buổi chiều em đi xe lửa rời khỏi.”
Nói xong dừng một chút, sau đó nói: “Nếu là cuộc họp gia đình, cha đã qua đời, nơi đó không còn liên quan gì tới em.”
Anh nói xong lập tức xoay người rời đi.
Sắc mặt Lương Hằng Nghị đột nhiên thay đổi.
“Triệu Thành!” Anh ấy gọi, như muốn nói gì đó.
Lương Triệu Thành lại không muốn nghe anh ấy nói gì nữa, xoay người sải bước rời đi.
Lúc Lương Triệu Thành trở lại Tân An đã là sáng ngày thứ ba.
Anh về đến nhà, cả người như đổi sang một trạng thái khác, thân thể căng chặt ban đầu thả lỏng đi, dù là không khí hít vào mũi, có lẽ là bởi vì mang theo trong mùi hoa quế trong vườn hoa nên như tươi mát hơn rất nhiều.
Thím Ngô vừa nhìn thấy anh đã lải nhải: “Ai da, không nói gì hết mà hôm nay lại về vậy, cháu ăn sáng chưa? Tiểu Khê còn đang ngủ, Tường Tường ở trong phòng thím, vừa cho uống sữa, không muốn để nó làm ồn mẹ nó ngủ, cháu nghỉ ngơi một lát trước, thím đi nấu mì cho cháu.”
Lương Triệu Thành cười với bà ấy, nói: “Cháu đi lên nhìn một lát.”
Anh lên lầu, cửa khép hờ, anh cẩn thận đẩy ra rồi đóng lại, quả nhiên thấy cô đang ngủ.
Anh nhẹ bước chân đi đến, vừa ngồi vào trước giường đã nhìn thấy lông mi cô run run, khóe miệng cũng cong lên là biết cô đã tỉnh.
“Tiểu Khê.” Anh gọi.
Nụ cười bên miệng Lâm Khê càng rộng hơn, má lúm đồng tiền nho nhỏ cũng lộ ra, mở mắt ra, muốn ngồi dậy.
Anh đưa tay đè cô lại: “Em nghỉ ngơi thêm chốc lát đi.”
Lâm Khê không nghe theo, vẫn ngồi dậy, lẩm bẩm nói: “Anh không biết đâu, cả ngày ngủ trên giường buồn muốn chết, anh về là tốt rồi, có thể nói chuyện với em.”
Nói xong dừng một chút, nụ cười trên mặt dần thu lại, cẩn thận nhìn anh, hỏi: “Tình hình bên đó thế nào rồi?”
Lương Triệu Thành lắc đầu.
Anh nói: “Không sao, anh chỉ là lên ngồi với em một lát. Anh mới xuống xe lửa, lát nữa anh đi tắm.”
Lâm Khê lại nhếch môi bật cười, đưa tay đẩy anh, hờn dỗi nói: “Mau đi đi, mới từ xe lửa xuống, không chừng trên người rất nhiều vi khuẩn đấy.”
Tai nạn máy bay đã qua, nhưng anh vẫn chọn đi xe lửa, cô biết, anh là vì khiến cô yên tâm.
Cô dịu dàng nói: “Lần sau em cùng anh đi máy bay.”
Anh đáp lại một tiếng rồi im lặng, bàn tay nắm tay cô ngược lại càng nắm thật chặt.
Lâm Khê cúi đầu nhìn anh nắm tay cô, tim không hiểu sao lại run rẩy.
Tay cô cử động trong lòng bàn tay anh, rút ra nhưng không đẩy anh ra, ngược lại đưa tay ôm lấy anh, dịu dàng nói: “Đi tắm đi, biết anh nhớ em, nhưng chúng ta có cả đời mà.”
Đúng vậy, chúng ta có cả đời có thể chậm rãi trải qua.
Cô giục anh như vậy, nhưng vẫn đang ôm anh.
Mà anh cũng không đẩy cô ra, chỉ ôm nhau, hưởng thụ giây phút cảm động và năm tháng bình yên này.
HẾT