Mỹ Nhân Thích Được Nuông Chiều - Chương 234
Cập nhật lúc: 2024-09-16 02:56:29
Lượt xem: 95
Lương Triệu Thành trở về Tân An, tâm trạng anh cũng dần bình ổn lại.
Xuân Thành quả thật là một thành phố đầy sự hỗn loạn và phức tạp.
Chủ yếu là đối với người thân của cô, trong lòng anh vẫn có một nỗi buồn không thể diễn tả, cảm xúc của cô cũng sẽ trở thành “Nhạc Khê" nhiều hơn, nếu cô là Nhạc Khê của hai mươi năm sau, vậy bây giờ cô có phải là thật không?
Nếu như Ngụy Trọng Hằng và Nhạc Dĩ Mạn kết hôn thì hai người họ sẽ sinh ra ai đây?
Nghĩ đến điều này, anh không thể không nôn nóng.
Trong khi Lâm Khê lấy bản kí họa như chọc vào trái tim anh thì anh lại nhận được một cuộc điện thoại từ Xuân Thành gọi đến.
Thật ra trước kia anh từng ở trong bộ đội biên phòng, trực thuộc quân khu Xuân Thành. Bên kia có rất nhiều đồng đội và thuộc cấp dưới cũ của anh ở đó. Trong lúc Ngụy Trọng Hằng điều tra Lâm Khê, anh nghe được Lâm Khê nói “đó là cha em”. Đêm đó, chờ sau khi Lâm Khê ngủ, anh đã gọi điện thoại cho người đi điều tra những chuyện liên quan đến Ngụy Trọng Hằng và nhà họ Ngụy.
Đúng lúc này anh lại nhận được cuộc gọi từ Xuân Thành, đương nhiên anh cũng biết chuyện Ngụy Trọng Hằng đi theo vợ chồng nhà họ Ngụy đến thăm hỏi nhà họ Nhạc.
Điều này thực sự nằm ngoài tầm kiểm soát của Lương Triệu Thành.
Trong tiềm thức, anh cũng không hy vọng đời này Ngụy Trọng Hằng có bất kỳ liên quan nào tới Nhạc Dĩ Mạn.
"Họ đều có suy nghĩ riêng và cuộc sống riêng của chính họ."
Anh chậm rãi nói: "Mọi thứ sẽ ổn thôi, giống như dì Nhạc vậy đấy. Ban đầu dì ấy đã mất rất nhiều thứ, thậm chí sau đó dì ấy còn không thể hoàn toàn vượt qua được nhưng hiện tại dì ấy vẫn sống tốt và có được thành tựu xuất sắc trong lĩnh vực sự nghiệp của mình. Cả hai người Nhạc Dĩ Mạn và Ngụy Trọng Hằng đều là những người có suy nghĩ rất rõ ràng, họ sẽ ổn thôi."
Thật khó để anh có thể gọi hai người này là cha mẹ của cô.
"Đúng thế."
Lâm Khê nghe anh nói như vậy, ngẫm nghĩ lại thì Nhạc Dĩ Mạn là một người rất hiện đại và phóng khoáng. Cô nghĩ về người cha một năm cũng chẳng gặp nhau được mấy lần, ngoài ra còn có những tình nhân xinh đẹp quyến rũ kia nữa, nhất thời cô có cảm giác bản thân tự mình đa tình.
Cô thở dài và nói: "Tốt hơn hết là cứ sống cuộc sống của chúng ta thôi..."
Bây giờ cô cũng không còn lo lắng về việc đời này bọn họ có thể tiếp tục ở bên nhau, kết hôn và sinh ra ai đó nữa. Dù sao hiện tại đang là năm 1992, nhưng mà cô lại được sinh ra vào năm 2001. Hiện tại vẫn còn quá sớm, chờ đến lúc đó rồi lo lắng cũng không muộn.
Thấy cô không hề để tâm đến chuyện này, Lương Triệu Thành cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cuộc sống cuối cùng cũng trở lại bình thường.
Thật ra Lâm Khê cũng không có thời gian để lo lắng chuyện này.
Cô không phải là người quá rảnh rỗi.
Sau khi trở về Tân An, cả hai đều rất bận rộn.
Cuối cùng thì triển lãm tranh ở Tân An cũng đã được lên kế hoạch cho ngày khai mạc. Buổi triển lãm sẽ diễn ra từ ngày hai mươi tháng ba cho đến ngày ba mươi mốt tháng ba, kéo dài mười hai ngày.
Lâm Khê phải ở lại để hỗ trợ nên tạm thời cô không cần phải quay về trường học lúc khai giảng, mỗi ngày cô đều sẽ đến trung tâm văn hóa để phụ giúp.
Triển lãm tranh lần này của Tân An không chỉ mang tác phẩm của triển lãm tranh trước đó ở thành phố Bắc tới đây. Trên thực tế, tác phẩm bên phía thành phố Bắc chỉ có khoảng một phần ba, một phần ba còn lại là tác phẩm ngay tại Tân An, một phần ba kia là đồ triển lãm của một số công ty lớn được mời đến. Trong đó bao gồm gia tộc và Công thương nghiệp Hoà Cơ của Quách Tự Văn.
Mà đồ triển lãm của công ty không chỉ dừng lại là triển lãm tranh, nó không giới hạn ở bất kỳ hình thức nghệ thuật và lịch sử triển lãm nào khác. Miễn là nó có thể làm nổi bật những thành tựu của công cuộc cải cách và hạn chế cấm vận là được. Vì triển lãm tranh lần này mục đích chủ yếu là để phát triển chủ đề này.
Bởi vì Lâm Khê có kinh nghiệm trong việc chuẩn bị phương diện này nên phía Tân An cũng đặc biệt mời cô làm trợ lý đặc biệt cho tổ công tác triển lãm tranh.
Vào đầu tháng ba cô sẽ đón một người tới Tân An để giúp đỡ, đó là Triệu Ức Tuyết.
Triệu Ức Tuyết đã tự xin phép đến đây giúp đỡ, hơn nữa còn có ủy ban triển lãm tranh và Quách Tự Văn gửi thư ủng hộ, khai giảng cũng không có quá nhiều bài tập nên nhà trường liền phê chuẩn cho cô ấy đến đây.
Đúng lúc bên tòa nhà cho thuê còn có một phòng trống nên Lâm Khê đã để cho cô ấy ở đó.
Sau ngày khai mạc, Lâm Khê đứng trong phòng triễn lãm quan sát các vị khách ra vào, cô chợt cảm thấy xúc động. Cô nghĩ rằng nếu cô không phải là một nghệ sĩ thì cô cũng có thể trở thành một họa sĩ xuất sắc hoặc là một người đại diện giỏi.
“Lâm… Khê..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-thich-duoc-nuong-chieu/chuong-234.html.]
Lâm Khê đứng dưới bức tranh sơn dầu khổng lồ của mình và nghĩ, cũng không phải quá tệ, cô vẫn rất có tài năng. Bỗng nhiên lúc này cô nghe thấy một người đàn ông gọi cô bằng giọng Anh đặc sệt. Cô ngạc nhiên quay đầu lại nhìn thấy một người đàn ông trông có vẻ chững chạc trưởng thành với mái tóc vàng và đôi mắt mắt xanh, khuôn mặt tuấn tú, dáng người cao lớn. Bên cạnh anh ta còn có một người đẹp cao gầy với mái tóc màu nâu.
Cô quay đầu lại, anh chàng đẹp trai kia duỗi tay về phía cô và tự giới thiệu mình bằng tiếng Anh với giọng lưỡi cuộn đặc sệt giọng Anh: “Hi, chào cô, tôi là Johnny. Đây là vợ tôi, Sylvie, rất vui được gặp cô, cô Lâm Khê."
Johnny.
Lâm Khê ngẩn người.
Cô ngây ra rồi bắt tay bọn họ và sau đó nói chuyện với họ một lúc. Cô lắng nghe bọn họ nói ấn tượng về buổi triển lãm trong chốc lát. Sau đó Johnny khen ngợi tác phẩm của cô, nói rằng vợ anh ta rất thích và khen ngợi cô là một họa sĩ trẻ tài năng.
Anh ta nói với cô rằng vợ anh ta muốn mua lại bức tranh của cô và hỏi cô có muốn bán nó hay không.
Vợ anh ta là Sylvie mỉm cười nhìn cô.
Tiếng Anh của Sylvie không được tốt lắm.
Lúc này Lâm Khê vẫn có chút không kịp phản ứng.
Cô quay đầu nhìn bức tranh sơn dầu của mình, đó là một bức tranh phong cảnh. Một bên là tòa nhà cao tầng, một bên còn lại là biển và núi, lộ ra sự mạnh mẽ của sóng biển, bức tranh này rất có ý nghĩa. Ban đầu cô thực sự cảm thấy bản thân vẽ khá đẹp, nhưng bây giờ người đang đứng ở đây là Johnny, cô thực sự không cảm thấy nó xuất sắc đến mức đó.
Johnny là ai chứ?
Lúc đầu, cô không dám chắc chắn.
Nhưng khi anh ta vừa giới thiệu bản thân mình là một giáo sư tại Học viện Mỹ thuật Florence, cô gần như có thể tự xác nhận được.
Đó là Johnny - một bậc thầy sơn dầu đẳng cấp thế giới ở đời sau.
Cô chỉ có thể đoán rằng bọn họ thích bức tranh của cô, có thể đây là do sở thích lạ của vợ anh ta?
"Cô có thể suy nghĩ về việc bán lại bức tranh đó."
Johnny cười nói: "Gặp gỡ được cô Lâm Khê thực sự là một bất ngờ trong chuyến đi Trung Quốc lần này của chúng tôi."
Lâm Khê đã không bán bức tranh của mình cho bọn họ.
Hai ngày tiếp theo, cô đưa họ đi tham quan khắp toàn bộ triển lãm tranh. Lúc bọn họ rời đi, Johnny đã để lại cho cô địa chỉ và số điện thoại cùng với một lời mời đến tham dự triển lãm tranh của Học viện Mỹ thuật Firenze vào tháng sáu. Hai người không những muốn mời cô tham gia triển lãm mà thậm chí họ còn tiết lộ với cô rằng họ muốn viết thư giới thiệu cho cô, mời cô nộp đơn xin học tại học viện mỹ thuật Firenze.
Sylvie thực sự không thể che giấu sự yêu thích của cô ấy dành cho cô.
"Đó chính là Học viện Mỹ thuật Firenze đấy..."
Ngay cả Triệu Ức Tuyết - người có niềm yêu thích đối với thiết kế quần áo, không có nhiều hứng thú với hội họa nhưng lại rất hào hứng.
Cô ấy nói: "Nếu là tớ, chắc chắn tớ sẽ đi."
Lâm Khê đẩy cô ấy, nói: "Ai da, cậu không nghĩ chuyện này rất kỳ lạ sao?"
Cô ngồi trên ghế sofa, lắc lư hai chân, suy nghĩ cẩn thận và nói: "Cậu biết trực giác của tớ rất chính xác mà đúng không. Thật ra tớ nghĩ anh ta không đánh giá cao tớ, loại ánh mắt si mê khi quan sát một tác phẩm nghệ thuật sẽ không thể làm giả được. Coi như là có thì cũng sẽ không bao giờ cường điệu thái quá giống của bọn họ."
Ngay cả khi đó là Johnny thì cũng vậy.
Lúc đầu Lâm Khê quả thật có chút kích động nhưng sau khi lấy lại bình tĩnh thì lại bắt đầu suy nghĩ.
Cô nghĩ, cho dù có là Titian - cha đẻ của tranh sơn dầu đứng trước mặt cô thì có lẽ cũng sẽ không kích động đến thế.
"Cậu rất xuất sắc mà..."
Triệu Ức Tuyết không đồng tình với Lâm Khê, nói: "Anh ta là họa sĩ tài năng và tinh tế nhất mà tớ từng gặp, không phải cậu vẫn luôn rất tự tin sao? Sao đột nhiên cậu lại tự hoài nghi bản thân như thế? Hơn nữa anh ta không cần phải nói dối cậu, vợ anh ta đang ở đây mà. Chỉ còn hơn hai tháng nữa sẽ đến Triển lãm tranh Firenze rồi, nếu bọn họ lừa dối cậu vậy khi cậu đi đến đó thì mọi chuyện sẽ bị vạch trần thôi."
Cô ấy không nghĩ họ lừa Lâm Khê.
Nhưng Lâm Khê lại cảm thấy, trực giác mách bảo với cô rằng có gì đó không đúng lắm.
Lúc này Lâm Khê cảm thấy vô cùng hoang mang. Buổi chiều cô nói chuyện với tổ công tác triển lãm tranh, sau đó đến công ty của Lương Triệu Thành.