Mỹ Nhân Thích Được Nuông Chiều - Chương 22
Cập nhật lúc: 2024-08-20 20:48:17
Lượt xem: 141
Lâm Khê thấy vậy thì cười nói: “Tiểu Dã, em giúp chị đi đưa đồ cho bà ba và bác bí thư chi bộ ở thôn phía sau được không, cứ nói là anh Lương từ Bắc Thành mang về, chị bảo em đem qua cho bọn họ nếm thử, nói là chị và anh Lương đã đính hôn, là bà nội trước khi lâm chung quyết định, trước đó là bởi vì do bà nội mất, anh Lương lại trở về Bắc Thành nên vẫn chưa nói với mọi người, hôm nào chị nhất định sẽ tới tận cửa nhà bọn họ thỉnh tội.”
Ban đầu thôn Lâm Hạ đều là người nhà họ Lâm và người nhà họ Hạ ở, chỉ có hai họ là họ Lâm và họ Hạ.
Nhà của Lâm Khê ở bên này tuy rằng không có chú, bác họ hàng gì đó, nhưng ông nội của Lâm Khê lại có một người chị họ, chính là vị "bà ba" trong miệng Lâm Khê vừa nói, người trong thôn đều gọi bà là bà ba, còn có bí thư chi bộ của thôn là Hạ Đông Điền, lúc sinh thời, quan hệ của ông bà nội Lâm và nhà ông ấy cũng không tồi.
Hai ngày nay, Lâm Khê đã nghe ngóng được hết tất cả những tin tức cần thiết.
“Nhân tiện nói một tiếng, nói là hai ngày nay người nhà họ Chu có ý định chuyển nhà đến thành phố của chúng ta, lại còn muốn đến ở nhà của chúng ta nữa, nhưng bởi vì bà nội trước khi lâm chung không yên tâm về hai chúng ta, nên có dặn dò để anh Lương dọn vào ở cùng, vậy nên không còn cách nào khác, đành phải từ chối người nhà họ Chu.”
Trần Dã lập tức thay đổi tâm tình, lông mày thậm chí còn nhướng lên, Lâm Khê lại nhìn về phía Lương Triệu Thành, có chút ngượng ngùng.
Cô vừa mới nói không quen, muốn giữ khoảng cách thậm chí muốn giải trừ quan hệ hôn nhân, thế mà lại cầm đồ của người ta đi biếu cho người khác để tuyên bố: “Chúng tôi đã đính hôn”.
Kỳ thật nguyên bản cô cũng không tính nói chuyện này cho người khác, chỉ là buổi sáng bị Diêu Cầm bắt gặp hỏi thăm, cô đoán, nếu không “tuyên bố” một chút, lỡ như bị người ngoài do thám ra, đồn đãi, người trong tối ngoài sáng tới hỏi khẳng định không biết có bao nhiêu, còn có cả người nhà họ Chu và người nhà họ Hạ nữa, bọn họ có tư tâm, nhưng tư tâm của bọn họ khẳng định là giống nhau, đều hy vọng có thể làm rối loạn “hôn ước” của cô và Lương Triệu Thành, nếu không ra tay trước, ai biết bọn họ sẽ nói ra cái gì?
Cho nên “thông báo” một chút vẫn rất quan trọng.
Ngoài ra, đây cũng là để “tống cổ” người nhà họ Chu đi. Lấy tính tình của người nhà họ Chu cùng với cái cảnh trong mơ mà nguyên thân nhắc nhở thì cho dù cô và Lương Triệu Thành có “đính hôn”, dù Lương Triệu Thành có dọn tới nhà cô ở, bọn họ cũng chắc chắn sẽ không đi, mà tiếp tục ăn vạ đòi thuê phòng còn trong đầu lại nghĩ muốn tính kế cô, làm cô và Lương Triệu Thành bất hòa hủy hôn.
Lâm Khê hỏi Lương Triệu Thành: “Anh Lương, có thể nói như vậy được không?”
Nói xong lại giải thích một câu, “Hôm nay tôi ra cửa có gặp được chị Diêu, chị ấy chạy tới hỏi tôi chuyện anh dọn tới đây, tôi nói với chị ấy là chúng ta đã đính hôn, tôi nghĩ chuyện này vẫn nên trực tiếp nói thẳng với người trong thôn luôn mới tốt, miễn cho bọn họ sau lưng lại phỏng đoán rồi truyền ra lời đồn gì đó không dễ nghe.”
Trần Dã nghe thấy ba chữ “chị Diêu” thì lập tức quay đầu lại xem thử sắc mặt của anh Lương.
Thần sắc của Lương Triệu Thành không biến hóa chút gì, anh chỉ nhìn Lâm Khê một cái, nói: “Ừ, nên vậy, em tính chừng nào đi qua, tôi và em đi cùng nhau.”
Lâm Khê bị cái liếc mắt của anh mà cả người đều hơi ngượng ngùng.
Cô quay mặt đi, nói với Trần Dã: “Đừng thu dọn nữa, mau đi đi, người già thường đi ngủ sớm, đến quá muộn là không lễ phép.”
Trong lòng lại mắng chính mình không có tiền đồ, rốt cuộc làm sao thế này, một người phụ nữ hiện đại cởi mở như cô lại bị một người đàn ông từ thập niên 90 nhìn một cái thôi cũng thấy ngượng ngùng là sao.
Còn không phải là đẹp trai một chút, khí chất độc đáo một chút thôi sao?
Tuy rằng kiếp trước đúng thật là chưa từng gặp được loại người này.
Trần Dã là một đứa trẻ nhạy bén, đương nhiên cậu nhìn ra bầu không khí giữa chị cậu và anh Lương không bình thường, cậu nhìn chị cậu, lại nhìn anh Lương, đáp lại một tiếng: “Vậy em đi trước đây.” Nói rồi để chén đũa xuống rồi đi ra cửa.
Lâm Khê cùng Lương Triệu Thành thu dọn chén đũa.
Lương Triệu Thành lại nói: “Để xuống đi, một mình tôi làm là được.”
Lâm Khê “Vâng” một tiếng, nói: “Anh Lương, ở gần đây có chỗ nào bán bình gas và bếp gas không? Như vậy nấu cơm cũng tiện hơn, tôi không giỏi nhóm lửa trong lò than lắm, độ lửa cũng không khống chế được.”
Hôm nay phải cặm cụi rất lâu mới nhóm được lửa.
“Có, tôi sẽ gọi người mang đến cho em sau.”
Anh nói.
“Có đắt lắm không?”
Nghĩ đến bây giờ bản thân chỉ có 405 đồng, trừ đi tiền đi chợ hôm nay thì cũng chỉ còn dư lại 390 đồng thôi.
Thấy những nhà khác đều không có, có lẽ hiện tại bình gas và bếp gas hẳn là đều rất mắc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-thich-duoc-nuong-chieu/chuong-22.html.]
Cô do dự một chút, vẫn nói: “Hay là thôi đi, dù sao tôi nấu cơm cũng không nhiều lắm, để sau này rồi tính.”
Lương Triệu Thành nhìn cô một cái, cũng không nói gì thêm.
Lâm Khê lại nghĩ đến Diêu Cầm, trước đó bởi vì Tiểu Dã đang ở đây nên cô cũng không nhắc đến nhiều, bây giờ Tiểu Dã đã đi ra ngoài rồi, cô nói: “Anh Lương, hôm nay chị Diêu Cầm, tôi cảm giác chị ấy giống như có ý gì đó, tôi không biết tình hình của anh và chị ấy như thế nào nên cũng không có giải thích với chị ấy nhiều, nếu anh cảm thấy chị ấy hiểu lầm, muốn giải thích với chị ấy thì tự mình anh đi giải thích với chị ấy một chút sẽ tốt hơn.”
Động tác trên tay của Lương Triệu Thành dừng lại, lại ngẩng đầu nhìn Lâm Khê, thấy cô cố tình bày ra biểu cảm “chân thành” “thiệt tình thực lòng” “Tôi không có ý khác”.
Anh đột nhiên có chút buồn cười, đây đã là lần thứ hai trong hôm nay anh cảm thấy buồn cười khi nói chuyện với cô.
Anh nói: “Không cần, tôi và cô ấy không có quan hệ gì. Người ngoài không ai có thể đến đây nghi ngờ em, về sau mặc kệ là ai tìm em nói cái gì, em đều có thể đúng lý hợp tình mà nói...”
Dừng một chút, anh nhấn mạnh, “Em mới là vợ của tôi.”
Lâm Khê nghe xong câu trước còn rất vui mừng người này đúng là rất đàn ông, nhưng nghe đến câu sau lại trực tiếp bị nghẹn họng.
Cô gãi đầu, cảm thấy hướng đi này có hơi kỳ quái, đang tính nói thêm cái gì đó thì anh đã bưng chén đĩa xoay người đi vào phòng bếp.
Lúc Lâm Khê và Lương Triệu Thành bàn xong chuyện của Diêu Cầm thì bên Diêu Cầm cũng đang ở căn nhà cho thuê cửa nhà họ Lâm hỏi Triệu Bắc về chuyện của hai người.
Anh trai của Diêu Cầm là Diêu An Quốc, cùng với Triệu Bắc và Lương Triệu Thành là chiến hữu.
Lương Triệu Thành tự mình mở công ty, Diêu An quốc còn là lãnh đạo tầng trung ở tập đoàn Tân An.
Một năm trước Diêu Cầm vừa gặp đã yêu Lương Triệu Thành ngay khi nhìn thấy anh ở nhà anh trai mình.
Lại hỏi thăm thêm về anh qua miệng của anh trai, cô ta càng cảm thấy đây chính là đối tượng trong mộng của mình, vì thế bất chấp sự phản đối của mọi người, từ bỏ công việc ổn định ở quê, chạy đến Tân An thông qua quan hệ của anh trai chiếm giữ vị trí một biên tập viên của tạp chí.
Cô ta ở nhà anh trai được mấy tháng, sau đó lại kêu anh trai nhờ Triệu Bắc tìm đến bà nội Lâm, để thuê nhà lâu dài ở nhà họ Lâm.
Anh trai cô ta cũng cảm thấy Lương Triệu Thành là một đối tượng tốt, nên cuối cùng cũng giúp em gái.
Diêu Cầm nghe nói là Lương Triệu Thành trở về vốn còn đang rất vui vẻ, kết quả buổi sáng liền nghe được tin tức của Lâm Khê, cô ta cảm thấy giống như sét đánh ngang tai, suốt một ngày này tinh thần đều trong trạng thái hoảng hốt.
Bởi vì Lương Triệu Thành luôn rất nghiêm túc, đối với cô ta cũng rất lãnh đạm, buổi tối lúc trở về cô ta không dám trực tiếp đến nhà họ Lâm tìm anh, mà là đi tìm Triệu Bắc.
Diêu Cầm hỏi Triệu Bắc: “Anh Triệu, chuyện anh Lương đính hôn với cháu gái của bà nội Lâm là như thế nào, anh biết không?”
Triệu Bắc vẻ mặt xấu hổ khó nói.
Chuyện này thì kêu anh ấy nói thế nào?
Anh ấy tuy rằng ở trước mặt Lương Triệu Thành cái gì cũng dám nói, nhưng đối với người khác, những chuyện không nên nói anh ấy cũng sẽ không nhiều lời một câu.
“Thì là, bà nội Lâm trước khi lâm chung không yên tâm nên phó thác cô Lâm cho anh Thành.”
Diêu Cầm thiếu chút nữa đã cắn nát môi: “Không yên tâm thì không yên tâm, sao lại còn làm khó người khác, ép cưới anh Lương là sao chứ?”
Triệu Bắc giả chết, không nói.
“Vậy anh biết anh Lương là có ý gì không?”
“Có ý gì là có ý gì?”
“Thì chính là cọc hôn sự này nè, thái độ của anh ấy như thế nào?”
Triệu Bắc nhìn bộ dáng này của Diêu Cầm, nhớ lại một chút thái độ của Lương Triệu Thành. Tuy rằng ban đầu anh ấy cũng có hơi phê bình kín đáo về Lâm Khê, nhưng lúc này anh ấy lại cảm thấy nên giúp Lương Triệu Thành làm rõ một chút.