Mỹ Nhân Thích Được Nuông Chiều - Chương 209
Cập nhật lúc: 2024-09-06 19:48:17
Lượt xem: 105
Bên ngoài còn có thêm mẹ của Hứa Đan đang nóng lòng chờ đợi.
Lúc nãy khi cảnh sát đột nhiên đến khoa, thầy Thẩm đã khẩn cấp gọi điện thoại đến nhà họ Hứa bảo bà ta đến đây.
Bà ta chỉ vừa đến không được bao lâu, bên trong cảnh sát đang truy hỏi nên bà ta không được phép vào trong. Mãi đến khi mấy người Hứa Đan, Lâm Khê đến thì giảng viên bên trong mới mở cửa cho bà ta và nhóm người Hứa Đan, Lâm Khê vào.
Hứa Đan càng cảm thấy bất ngờ và khó hiểu khi nhìn thấy mẹ mình xuất hiện ở đây, cuối cùng lúc này cô ta cũng bắt đầu lo lắng.
Cho đến khi vào phòng hội nghị bên trong, họ thấy lãnh đạo và giảng viên đang ngồi đầy phòng, ngoài ra còn có hai vị cảnh sát mặc cảnh phục, trong đầu chợt nhớ đến những lời Lâm Khê đã nói trong ký túc xá, cô ta bất ngờ quay đầu nhìn Lâm Khê, sắc mặt thoắt cái trở nên trắng bệch không còn màu.
Đầu óc cô ta "ong ong", xuất hiện đôi chút choáng váng rồi sau đó lặng người khi nghe thầy Hầu bảo bọn họ ngồi xuống.
Đến khi các cô ngồi xuống xong, một vị cảnh sát đứng tuổi nói với Hứa Đan: "Hứa Đan, chúng tôi nhận được báo án nói rằng cô đã gửi thư cho nhiều người rồi phỉ báng bạn học Lâm Khê, nội dung thư sỉ nhục cực kỳ thậm tệ, ác độc. Nghi ngờ có sự bịa đặt chứng cứ không đúng sự thật để bôi nhọ nhân phẩm Lâm Khê trước mặt những thầy cô và người nhà cô ấy. Chúng tôi nghi ngờ có yếu tố đe dọa tống tiền, vừa rồi chúng tôi đã tiến hành điều tra sơ bộ với lãnh đạo nhà trường và một trong những người liên quan là Phó Vân Lương, xin hỏi cô có lời nào muốn nói không?"
"Tôi không có!"
Hứa Đan hoảng sợ ngẩng đầu lên, gần như mất kiểm soát: "Mấy người, mấy người đang nói gì vậy? Tôi không có, tại sao ông lại nói tôi viết nó? Chẳng lẽ Lâm Khê nói tôi viết thì là tôi viết à? Vu khống phỉ báng gì chứ! Khi nhận được thư tố cáo thì chẳng phải là các người nên điều tra Lâm Khê sao? Tại sao lại đến đây thẩm vấn tôi chứ?"
Mẹ Hứa cũng hoảng sợ, mặc dù chưa hoàn toàn biết chuyện gì đang xảy ra nhưng khi nghe con gái nói thì vẫn nắm lấy Hứa Đan nhằm trấn an cô ta, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía cảnh sát rồi nói: "Vị đồng chí cảnh sát này, có thể cho tôi hỏi đã xảy ra chuyện gì không? Tôi chỉ vừa đến đây với Hứa Đan nhà chúng tôi nên không biết đã xảy ra chuyện gì, anh cứ nói như vậy sẽ làm con bé sợ hãi đấy."
Vị cảnh sát đó liếc mắt nhìn mẹ Hứa, cảm thấy không kiên nhẫn với bà ta, ông ấy quay đầu nhìn về phía Lâm Khê: "Lâm Khê, trong chuyện này cháu có gì muốn giải thích không?"
Vị cảnh sát gọi tên Lâm Khê, ánh mắt mọi người trong phòng cũng chuyển dồn về phía cô.
Lúc này trong lòng lãnh đạo nhà trường và các giảng viên vô cùng ảo não và phức tạp.
Mới hôm thứ ba vừa qua, Lâm Khê đã gây ra một cơn cuồng phong, mấy hôm nay mọi chuyện dần lắng xuống, cô chuyên tâm thi cử, khi ấy bọn họ thầm cho rằng cô đang làm quá mọi chuyện lên, muốn dùng biện pháp tấn công để bảo vệ sự trong sạch của mình, sau đó trường học không tiếp tục truy xét, nốt nhạc trầm này cũng lặng lẽ trôi qua.
Ai biết được cô có vẻ im lặng cho qua nhưng mấy ngày sau lại tạo ra một vụ nổ ầm trời như vậy chứ!
Không chờ Lâm Khê mở miệng, phó hiệu trưởng Khúc đã nhìn về phía cô, trầm mặt nói: "Bạn học Lâm Khê à, vừa rồi các thầy đã giải thích với đồng chí cảnh sát rồi. Sinh viên Lâm Khê ở trường biểu hiện rất xuất sắc, có rất nhiều hoạt động và công việc vốn dĩ không phải sinh viên năm nhất có thể làm được, thường thì nhà trường sẽ không giao những cơ hội này cho sinh viên năm nhất nhưng bởi vì thành tích của em rất ưu tú, năng lực chuyên môn vượt trội nên nhà trường mới phá lệ mà trao những cơ hội này cho Lâm Khê em đây."
"Có điều những lãnh đạo và giảng viên học viện đều biết rõ nhưng những sinh viên bên ngoài chưa chắc hiểu được. Vì thế mới tạo thành hiểu lầm như hiện tại, chuyện này cứ giải thích rõ ràng là tốt rồi, Lâm Khê là một sinh viên ưu tú đến mức, đó là chuyện mà toàn thể giảng viên và sinh viên trong trường có thể chứng kiến. Tương lai sau này chắc chắn sẽ đạt được những thành tựu xuất sắc hơn nữa. Thư tố cáo này em cứ xem như như đá mài d.a.o đi, đó cũng như là một công cụ giúp mài giũa con người em trở nên tài giỏi sáng chói hơn trong mai sau!"
Sắc mặt phó hiệu trưởng Khúc rất nặng nề, ánh mắt chứa đựng áp bức rất lớn.
Ông ta thực sự không hài lòng.
Khi đó nhà trường nhận được thư tố cáo, cho dù lời tố cáo là đúng sự thật hay có yếu tố phóng đại nhưng dù sao thì đó cũng chỉ là vấn đề liên quan đến mối quan hệ nam nữ, vậy mà mới lần đầu tiên thôi đã náo loạn đến mức báo cảnh sát, khiến mọi chuyện ầm ĩ đến mức này.
Có điều dù cho trên mặt ông ta mang theo sự áp bức lớn đến mức nào thì Lâm Khê cũng không nhận lấy bất kỳ sự uy h.i.ế.p nào ở đây.
"Đá mài sao?"
Lâm Khê nhìn về phía phó hiệu trưởng Khúc, lạnh lùng nói: "Người kia đã gửi tổng cộng hơn mười bức thư phỉ báng, bảy tám bức thư gửi cho lãnh đạo nhà trường và các thầy cô giáo, chính là thư tố cáo mà phó hiệu trưởng đã nói, trong thư vu khống em sử dụng quan hệ bất chính để lấy được lợi ích. Mấy vị đồng chí cảnh sát, lãnh đạo và các thầy cô cũng đã điều tra rõ, tất cả đều là vu khống bịa đặt."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-thich-duoc-nuong-chieu/chuong-209.html.]
"Hơn nữa kẻ đó còn gửi thêm hai bức thư nữa, một bức thư gửi cho chồng em, bức còn lại gửi cho cha chồng em. Nội dung bên trong chứa đầy những câu từ đê hèn kinh khủng, lời nói tràn đầy sự khinh miệt chửi bới thậm tệ, ý đồ muốn chồng em nảy sinh sự chán ghét đối với em."
"Quả thật là tấn công đến tất cả mọi mặt từ học tập đến cuộc sống, thế mà hành vi độc ác như vậy trong mắt phó hiệu trưởng Khúc lại chỉ là một chuyện bình thường do sinh viên hiểu lầm nên mới gây ra một hành vi "bình thường" hay sao? Tiêu chuẩn giáo dục con người của phó hiệu trưởng Khúc thực sự khiến người ta cảm thấy sợ hãi nổi da gà đấy ạ, ngay cả học trò là em đây cũng chưa bao giờ nghe qua."
"Lâm Khê!"
Khuôn mặt của phó hiệu trưởng Khúc lập tức biến thành màu gan lợn.
Lâm Khê không thèm để ý đến ông ta nữa.
Thực sự cô hề không sợ hãi.
Cô quay đầu nhìn Hứa Đan mới thấy sắc mặt trắng bệch của cô ta, cô bỏ xấp giấy đang cầm trên tay xuống bàn: "Cậu cho rằng khi cậu gửi rất nhiều thư tố cáo đến trường học trước kì thi cuối kỳ, sau đó lại gửi cho chồng và cha chồng tôi, cho dù đó là giả thì cũng sẽ làm cho việc học và cuộc sống của tôi trở nên hỗn loạn, chuyện thi cử bị nát bét, cuộc sống sẽ bị hủy hoại. Ngoài ra bởi vì bị đả kích quá lớn nên tất cả mọi người sẽ hoài nghi tôi, chỉ trích tôi, khinh thường tôi, căm ghét tôi thì khi đó tôi sẽ không thể tự lo nổi cho mình nên sẽ không bao giờ quan tâm đến việc điều tra xem kẻ nào đã gây ra chuyện này à?"
"Còn cậu sẽ có được thị thực trao đổi sinh viên đến Hồng Kông, sang năm sẽ có cơ hội đến Hồng Kông. Đến lúc đó cho dù tôi có biết những chuyện cậu đã làm thì thứ nhất là không có bằng chứng, thứ hai là cậu đã không còn ở thành phố Bắc, thứ ba là cậy vào quan hệ rộng, lãnh đạo nhà trường thân quen với cha mẹ cậu nên bọn họ sẽ bao che cho cậu. Vì vậy nên tôi sẽ không thể làm gì với cậu nữa, nhưng còn việc học tập và cuộc sống của tôi thì đã bị phá hủy tan nát, có đúng không?"
Hứa Đan bị chỉ trích thẳng mặt chứ không phải đơn giản chỉ là bị châm biếm như một số vị lãnh đạo trường học: "..."
Sắc mặt Hứa Đan đang từ trắng lại chuyển sang đỏ.
Cô ta chỉ có thể run rẩy, lặp đi lặp lại: "Cậu nói cái gì đó, Lâm Khê, tôi không biết cậu đang nói cái gì, thư tố cáo gì gì đó cũng không biết! Rốt cuộc cậu phát điên cái gì vậy?"
"Lâm Khê!"
Mẹ Hứa đã nghe đến đây rồi thì sao còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra chứ?
Bà ta nhìn lại con gái mình, bàn tay đang được bà ta nắm lấy đã trở nên run rẩy, bà ta hiểu quá rõ con gái mình, làm sao có thể không biết được e rằng con gái mình sẽ khó thoát khỏi dính líu chứ?
Nhưng cho dù con gái bà ta đã làm chuyện đó vậy thì bà ta cũng sẽ chắc chắn không để con mình có liên quan!
Bà ta giữ chặt con gái mình, đưa mắt nhìn Lâm Khê, lạnh lùng nói: "Bạn học Lâm Khê này, cô đang nói gì vậy? Dù có chuyện gì xảy ra thì cũng phải nói có bằng chứng, chỉ bằng vài lá thư tố cáo nặc danh, cô hoàn toàn không biết do ai viết nhưng lại cứ bắt lấy Đan Đan mà cắn thế hả? Đúng như cô đã nói, Đan Đan đã nhận được một lá thư trao đổi ở Hồng Kông, con bé không cần phải tranh giành cơ hội trong trường và cũng chẳng có mâu thuẫn gì với cô, vậy thì tại sao con bé phải viết mấy lá thư tố cáo nặc danh để hãm hại cô chứ?"
Bà ta nói xong cũng dần nhỏ tiếng lại, quay đầu nhìn xung quanh một lượt, cuối cùng thấy được Chu Vân Vân đang đứng một bên cúi đầu cắn môi, sắc mặt trắng xanh, ánh mắt của bà ta khẽ dừng.
Dường như Chu Vân Vân cũng nhận ra ánh mắt của bà ta, cô ta bắt đầu run rẩy.
Rốt cuộc vẻ mặt mẹ Hứa cũng bình tĩnh lại: "Đan Đan không cần tranh giành với cô, con bé không có động cơ tố cáo cô. Bạn học Lâm Khê này, tôi thấy tốt hơn hết là cô cứ mời giảng viên và đồng chí cảnh sát điều tra kỹ xem có bạn học nào khác từng va chạm với cô nên gây ra chuyện này hay không?"
"Những bạn học cùng lớp khác từng va chạm với tôi?"
Lâm Khê bật cười, giọng điệu mang theo chút mỉa mai, cười nhạt nói: "Mẹ của Hứa Đan à, ngoại trừ Hứa Đan ra thì dì nghĩ xem còn có ai khác à?"
Vốn dĩ sắc mặt của mẹ Hứa còn đang bình tĩnh, nhưng khi đối mặt với biểu hiện này của Lâm Khê, gương mặt chân thành nghiêm túc lập tức cứng đờ.
Bà ta muốn nói rằng sao bà ta biết được chứ, vấn đề này tất nhiên phải cần giảng viên và cảnh sát điều tra cẩn thận mới biết được.