Mỹ Nhân Thích Được Nuông Chiều - Chương 202
Cập nhật lúc: 2024-09-06 19:48:07
Lượt xem: 100
Bây giờ đã là đầu tháng mười hai, hai ngày nữa cô sẽ trở về thành phố Bắc.
Trước khi đi, cô đã đến trường trung học Vịnh Diệp Sa để thăm một số giáo viên cô đã học lúc trước, cô đã đi ngang trường một lần, sau đó còn tìm giáo viên mỹ thuật để thu thập được một số tác phẩm. Ở đây có rất nhiều giáo viên là người bản địa Tân An nên có thể dễ dàng tìm được các tác phẩm làm rung động lòng người.
Các giáo viên đều biết tình hình hiện tại của cô.
Cho nên khi cô trở về các giáo viên đều rất vui, lần này hiệu trưởng cũ cũng vừa đúng lúc có mặt ở đó.
Thầy ấy đề nghị Lâm Khê vẽ một bức tranh tặng cho trường học, bọn họ sẽ đặt nó ở bảo tàng lịch sử. Đúng thế, trường học vừa mới xây dựng một khu bảo tàng lịch sử trong khuôn viên trường, ông ấy nói với Lâm Khê: “Bây giờ có cơ hội thì phải nhờ em vẽ sớm một chút mới được. Nếu không chờ sau này có lẽ muốn cũng không thể mua nổi những bức tranh do em vẽ đâu, có lẽ khi đó muốn nhờ em vẽ tiếp cũng không được.”
Lâm Khê không nhịn được cười nói: “Thầy hiệu trưởng, chờ đến khi bức tranh của em có giá trị như lời thầy nói thì em mới dám nhận lời này của thầy đấy ạ. Em chắc chắn vẫn sẽ cho thầy, khi ấy em sẽ quay về đây và vẽ tặng thầy một bức chân dung thật đẹp.”
Chỉ một câu nói đơn giản của Lâm Khê thôi mà đã lập tức nhận được yêu cầu vẽ thêm bốn năm bức chân dung khác, cô cười đồng ý với những đề nghị của bọn họ và bảo họ một lát nữa cứ gửi ảnh qua, chờ đến kỳ nghỉ đông sắp tới cô sẽ gửi tranh cho họ.
Các giáo viên vẫn đang trong giờ dạy, Lâm Khê nói với họ một vài câu rồi rời đi.
Nhưng sau khi Lâm Khê rời đi, một số giáo viên trong văn phòng không thể không thảo luận một số vấn đề về cô.
Cô Tôn một giáo viên nữ lớn tuổi cười và nói: “Trước đây mọi người đều nói với thành tích của Lâm Khê nếu như lên học tại học viện Mỹ thuật thì quả thật rất đáng tiếc, nhưng xem ra bây giờ em ấy cũng rất tốt mà đúng không?”
“Đúng vậy.”
Một giáo viên khác nói: “Ngay cả khi Đại học Bắc Thành là một ngôi trường lớn thì cũng chưa chắc tất cả mọi người được đào tạo đều có thể thành tài, chủ yếu là phải xem trình độ và tính cách của học trò đó như thế nào. Tôi nghĩ trong tương lai Lâm Khê sẽ có tiền đồ vô cùng sáng lạn.”
Giáo viên Tôn cười nói: “Còn phải chờ đến tương lai sao? Tôi nghĩ bây giờ em ấy đã rất tốt rồi.”
Nói xong nhìn về phía cô Ngụy, chủ nhiệm cũ của Lâm Khê: ”Cô Ngụy, cô thật là có mắt nhìn người mà.”
Trước đây Lâm Khê nói muốn học lại, bà ấy còn nói với thành tích của Lâm Khê thì học lại gì chứ, có học cũng không có tác dụng gì cả.
Cô Ngụy lắc đầu.
Lúc trước bà ấy cũng chỉ cảm thấy với tình huống của Lâm Khê chỉ cần có thể đọc thêm nhiều sách là được.
Lâm Khê rời trường.
Lúc rời khỏi thị trấn Vịnh Diệp Sa, cô không ngờ mình sẽ gặp Hạ Hướng Viễn.
Khi cô gật đầu chào hỏi anh ấy và xoay người chuẩn bị rời đi thì Hạ Hướng Viễn lại tiến lên gọi cô lại, hỏi cô: “Em ở thành phố Bắc có quen không?”
Thật ra Hạ Hướng Viễn biết tình hình lúc này của cô.
Ngay sau khi cô trở về anh ấy đã biết. Vì vậy anh ấy đương nhiên biết rằng hiện tại cô đang làm rất tốt và cô cũng được giáo viên tại Học viện Mỹ thuật Bắc Thành đánh giá cao.
Đôi khi anh ấy muốn cố gắng nhớ lại trước đây cô trông như thế nào khi ở bên cạnh anh ấy nhưng khoảng thời gian trôi qua quá dài khiến nhiều thứ đã bị phai mờ.
“Vẫn ổn.”
Lâm Khê cười nói: “Lần trước em đã nhìn thấy quầy thương hiệu của anh trong một trung tâm mua sắm lớn, anh đã làm rất tốt đấy.”
“Anh chỉ nhờ những thiết kế của người khác để mưu lợi cho bản thân mình mà thôi.”
Hạ Hướng Viễn cười một chút, nói: “Nếu anh có tài năng như em thì anh càng muốn tự vẽ ra một bản thiết kế của riêng mình.”
Cuộc sống của anh ấy quả thật rất vô nghĩa.
Việc kiếm tiền đối với anh ấy vốn đã quá quen thuộc, trong kiếp trước anh ấy buôn bán kiếm được rất nhiều tiền.
Anh ấy nhìn những gì Lâm Khê đang làm, cô hoàn toàn không có ý định kiếm tiền. Mặc dù vậy nhưng cô đã làm cho cuộc sống của mình trở nên vô cùng phong phú và thú vị.
Hạ Hướng Viễn tự nghĩ nếu anh ấy cũng có điều mà bản thân đặc biệt yêu thích, hoặc anh ấy có một tài năng nào đó thì có lẽ cuộc sống của anh ấy đã trở nên khác lúc này rồi nhỉ?
Nhưng dù là kiếp trước hay kiếp sau thì qua những gì Hạ Hướng Viễn đã trải qua, anh ấy vẫn chỉ thấy việc kiếm tiền là mục tiêu duy nhất của mình.
Anh ấy đã nhiều lần tự hỏi bản thân rằng nếu anh ấy có thể có được cô một lần nữa, cuộc sống sẽ thay đổi rất nhiều, nó sẽ trở nên thú vị hơn. Thực sự chỉ cần suy nghĩ về bức tranh cuộc sống đơn giản như vậy thì trái tim của anh ấy đã giống như được nuôi dưỡng nhưng chỉ tiếc là sau khi tỉnh lại thì cuộc sống vẫn trống rỗng, chỉ có việc kiếm tiền và kiếm tiền...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-thich-duoc-nuong-chieu/chuong-202.html.]
Lâm Khê muốn nói thật ra chỉ là anh ấy không có lý tưởng mà thôi chứ không liên quan gì đến tài năng cả.
Nhưng cô không muốn nói chuyện với Hạ Hướng Viễn quá nhiều, càng không muốn nói về bất cứ điều gì liên quan đến kiếp trước, cô chỉ mỉm cười nói lời tạm biệt với anh ấy.
“Lâm Khê!”
Hạ Hướng Viễn gọi cô, Lâm Khê quay đầu lại, Hạ Hướng Viễn mở miệng muốn hỏi cô rằng cô có muốn trở lại bên cạnh anh ấy không, nhưng sau đó lại cảm thấy vấn đề này không còn ý nghĩa gì nữa, còn không bằng việc anh ấy đem Lâm Khê trở về thực tại.
Nghĩ đến đây trong lòng anh ấy lại rùng mình.
Lâm Khê còn đang nhìn anh ấy, Hạ Hướng Viễn nói sang chuyện khác: “Tiểu Khê, em còn nhớ chuyện trước kia không? Chuyện trước đây của chúng ta?”
Lâm Khê giật mình, có chút kinh ngạc. Bởi vì trong lúc tiếp xúc cô và Hạ Hướng Viễn vẫn luôn cố ý tránh chuyện trước kia.
Cô không nghĩ rằng anh ấy đột nhiên lại hỏi như vậy vào lúc này.
Cô không muốn nói về trước đây chút nào.
Cô lắc đầu, nói: “Những ngày tiếp theo luôn phải nhìn về phía trước, những chuyện quá khứ trước đây đã trôi qua, em vẫn còn việc phải làm, em đi trước đây, về sau chúng ta lại tiếp tục trò chuyện.”
Nói xong không để ý tới anh ấy rồi đi thẳng.
Dù sao Hạ Hướng Viễn cũng đã sống lại.
Mặc dù cô đã cố gắng hết sức để tránh anh ấy nhưng cô vẫn luôn chú ý đến Hạ Hướng Viễn, dù biết rằng sự nghiệp của anh ấy đang làm rất tốt và ngày càng trở nên tốt hơn.
Nhưng cũng không biết vì sao, hiện tại Hạ Hướng Viễn cho cô một loại cảm giác không bằng Hạ Hướng Viễn lúc mới đến.
Lúc đó Hạ Hướng Viễn làm cho cô cảm thấy khá bình thường và rất an toàn.
Nhưng hiện tại Hạ Hướng Viễn luôn khiến cô có một loại cảm giác càng ngày càng cố chấp, lòng dạ thâm sâu, không biết biết được trong lòng anh ấy đang nghĩ cái gì.
Cô lắc đầu và bước nhanh đi.
Hai ngày sau, Lương Triệu Thành đưa Lâm Khê về thành phố Bắc.
Mọi người nhìn thấy cô trở lại đều rất vui, bọn họ còn cố tình mở tiệc ăn mừng ở nhà họ Lâm chào mừng cô trở về.
Tất nhiên là cô đã gặp Hứa Đan.
Nhưng điều khiến cô bất ngờ là lần này trở lại Hứa Đan dường như đã thay đổi thành một người khác. Cô ta cũng không còn nhiều cảm xúc với cô như trước nữa, không oán hận, cũng không cẩn thận tỏ vẻ tốt bụng lấy lòng. Mà thay vào đó cô ta chỉ thản nhiên gật đầu chào hỏi khi nhìn thấy Lâm Khê, cả người mang theo một vẻ lạnh nhạt thanh cao vô cùng kiêu ngạo, mỗi ngày đều nghiêm túc đi học, lén lút cố gắng luyện tập những kỹ năng cơ bản, thường xuyên tìm giáo viên hướng dẫn bài tập.
Trong buổi triển lãm tranh vào cuối tháng mười hai, cô ta cũng đã gửi đến bốn tác phẩm, tốt hơn hai bức tranh được trình bày trước đó nhiều, bất kể là ý tưởng hay bố cục.
Lâm Khê có chút ngạc nhiên, nhưng sau khi cô trở về rất bận rộn, làm sao có thể để chuyện này ở trong lòng, việc Hứa Đan làm cô cảm thấy có chút ngạc nhiên cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt mà thôi.
Chỉ là hai ngày trước khi khai mạc triển lãm, có đôi khi mấy người Vương Nhiên, Triệu Ức Tuyết, Tôn Minh Minh lén la lén lút, Vương Nhiên nói với các cô ấy: “Này, các cậu có biết vì sao Hứa Đan giống như biến thành một người khác không? Thật ra tớ nghe anh trai tớ nói, học kỳ tới thầy Thẩm của học viện chúng ta sẽ đến Đại học Hồng Kông Trung Quốc làm giáo viên thỉnh giảng nửa năm, hiện tại thầy ấy đang giúp Hứa Đan cùng trường nộp đơn xin sang bên kia làm sinh viên trao đổi, nói là trên tay có một hạng mục Hứa Đan luôn phụ giúp thầy ấy nên muốn dẫn cậu ấy đi theo. À, các cậu biết không, vì để tăng khả năng cho cậu ấy được đi, thầy ấy còn cố ý ký tên Hứa Đan vào cuốn album ảnh mới của mình.”
Cô ấy nói xong bĩu môi.
Ai nấy cũng rất bất ngờ.
Lâm Khê cười nói: “Đó là chuyện tốt.”
Có động não, cô ta cũng không cần để tâm vào những chuyện vụn vặt.
Đối với việc ký tên, đây là những chuyện thường trước đây và không có gì bất ngờ.
“Nhưng mà…”
Vương Nhiên liếc mắt, nói: “Sau này chúng tớ cũng không cần phải nhìn thấy cậu ta trong ký túc xá nữa. Đây không phải là một điều tốt sao? Tớ chỉ không thích sự kiêu ngạo của cậu ta, đến cuối cùng cũng chỉ là dựa vào gia đình mà thôi, có gì tốt đẹp đâu mà tỏ ra vẻ thanh cao kiêu ngạo chứ!”
Tôn Minh Minh đẩy cô ấy một cái, nói: “Người khác cũng nói cậu như vậy đấy.”
Vương Nhiên lập tức phản bác: “Nhưng tớ không có để mắt trên đỉnh đầu mà!”
Mọi người đều bật cười.