Mỹ Nhân Thích Được Nuông Chiều - Chương 189
Cập nhật lúc: 2024-09-05 20:24:16
Lượt xem: 101
Nhưng kỳ lạ thì kỳ lạ, lập trường cũng không thể lung lay, họ lập tức cũng tỏ thái độ, nói: "Đối với việc như vậy, nếu như cậu muốn chuyển ký túc xá, chúng tớ chắc chắn sẽ đứng về phía cậu, hiện tại là thời đại nào rồi, ở trường của chúng ta vẫn còn có kẻ lấy quyền lực để áp chế người, chúng tớ chắc chắn sẽ không sợ hãi!"
Tất cả đều là diễn viên.
Lâm Khê nhéo nhéo bọn họ, nói: "Đi thôi, đi đến nhà của tớ ăn cơm đi."
"Không phải chồng của cậu tới à?"
Vương Nhiên nói: "Chúng tớ không đi đâu, chúng tớ sẽ đến căn tin ăn cơm."
Vừa rồi bọn họ lo lắng cho cô nên mới đuổi theo hỏi thăm.
"Có chuyện gì vậy?"
Lâm Khê cười nói: "Mọi người cùng nhau ăn cơm không phải là rất náo nhiệt sao."
"Không."
Vương Nhiên nói: "Không náo nhiệt chút nào, Lâm Khê, cậu tha cho chúng tớ đi."
Nếu như ăn tối với Lương Triệu Thành thì bọn họ sẽ không thể nói chuyện.
Lâm Khê kéo bọn họ đi nhưng họ lại sống c.h.ế.t không chịu đi, cuối cùng sau khi thoả hiệp một hồi, bọn họ nói rằng sẽ đến nhà cô sau buổi học vào sáng mai.
Buổi tối khi Lâm Khê trở về nhà cũng không nhắc đến việc cô được cha mẹ bạn cùng phòng trong kí túc xá đi gặp lãnh đạo học viện, bằng không… thím Ngô sẽ lải nhải đến chết. Cô chỉ nói triển lãm tranh bên kia có lẽ cần phải trở về Tân An một chuyến, Tiểu Dã phải nhờ cậy thím Ngô chăm sóc, có chuyện gì thì gọi điện thoại về Tân An hoặc là tìm Nhạc Minh Tư là được.
Trần Dã ở trên giường ngước mắt nhìn cô, sau đó tiếp tục đọc cuốn sách trên tay.
Trước đây Trần Dã không thích đọc sách, Lâm Khê đã cố gắng hết sức để tìm ra những quyển sách thiên văn, địa lý, máy móc, động vật và những thứ thú vị khác mà cậu thích để cho cậu xem. Thím Ngô nhìn cậu xem những quyển “Sách giải trí ”, cằn nhằn nó sẽ ảnh hưởng đến việc học tập của cậu nhưng lúc này Lâm Khê lại nói: "Không sao, chỉ cần thích đọc sách là được."
Lâm Khê nói cô phải quay trở lại Tân An, thế nhưng Trần Dã lại hoàn toàn không quan tâm một chút nào.
Cậu chưa bao giờ hình thành một thói quen đáng xấu hổ là dính người.
Hơn nữa cậu ở đây hai tháng, mới vừa làm quen được với một nhóm bạn, đang rất hưng phấn.
Thím Ngô nghe vậy phát lên một tiếng “ồ” sau đó tiếp tục nói: "Bao lâu nữa cháu mới về?"
"Nhanh nhất là nửa tháng, chậm nhất có thể về trước khi triển lãm tranh bắt đầu vào cuối tháng mười hai."
Lâm Khê nói.
"Lâu vậy à?"
Thím Ngô lúc đầu cũng không để ý, bà ấy chỉ xem như trở về nhà một chuyến nhưng sau khi nghe tin cô có thể cuối tháng mười hai mới về, bà ấy kinh ngạc, như vậy cũng quá lâu rồi!
Lúc này, ngay cả Lương Triệu Thành đang ngồi ở bàn bên kia cũng ngẩng đầu nhìn cô nói: "Đi lâu như vậy sao?"
Không có một niềm vui nào trong mắt anh.
Lâm Khê: ?
Buổi tối trước khi ngủ Lâm Khê chờ Lương Triệu Thành tắm rửa xong mới đi vào, nhìn anh một lúc lâu rồi hỏi: "Lúc anh đi chạy bộ, có ai đến bắt chuyện với anh không?"
Anh vẫn luôn duy trì thói quen tập thể dục hàng ngày, thậm chí ở đây anh còn ra sân trường chạy bộ vào mỗi buổi tối và sáng sớm.
"Không có."
Anh vô cùng lười trả lời đối với câu hỏi nhàm chán ấy của cô.
Lâm Khê nhìn anh, một lúc sau mới bò tới quỳ xuống cuối giường, duỗi tay kéo anh lại và hôn, cô hôn lên môi anh, nhưng khi anh đưa tay ôm eo cô, cô lại lùi lại, hỏi anh: "Còn có cảm giác hả?"
Lương Triệu Thành: ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-thich-duoc-nuong-chieu/chuong-189.html.]
Lâm Khê liền nói: "Em nghe nói cảnh giới lớn nhất của tình yêu chính là thời gian và không gian. Việc tiết ra hormone là có thời hạn, tình yêu cuồng nhiệt qua đi, thứ còn lại chính là thói quen và tình thân, em muốn biết bây giờ anh đối với em có còn cảm giác yêu hay không, hay bây giờ chỉ còn là tình cảm gia đình và trách nhiệm thôi?"
Em đang nói cái gì lộn xộn vậy?
Lương Triệu Thành nhíu mày, không thèm nói với cô nữa, anh kéo cô ép thật chặt vào người mình, sau đó cúi đầu hôn cô, nụ hôn vừa ướt át vừa ấm áp. Thành phố Bắc cuối tháng mười đã có chút lạnh, Lâm Khê chìm nổi trong cái lạnh và nóng bỏng, nhịn không được trèo lên càng chặt hơn một chút.
Mãi cho đến khi quấn chăn bông quanh người cô, anh mới buông cô ra, nhìn khóe mắt đỏ hồng của cô, khàn giọng nói: "Bây giờ em có cảm nhận được không? Cả ngày đều nghĩ cái gì không biết nữa?"
Lâm Khê có chút không phản ứng kịp, duỗi tay cầm lấy tay anh, một lúc sau mới có hơi ủy khuất nói: "Buổi tối khi em nói muốn trở về Tân An anh biểu lộ không vui chút nào, còn tỏ vẻ ghét bỏ vì em trở về quá lâu nữa mà."
Lương Triển Thành sững sờ một hồi, sau đó cười nói: "Có hơi lâu."
Anh thực sự rất bận rộn với công việc, và bây giờ anh càng bận hơn để thỉnh thoảng đến thăm cô. Cho nên sau khi cô đi, ban đầu anh có cảm giác không quen, nhưng sau một khoảng thời gian thì không còn như vậy nữa mà thậm chí làm việc còn hiệu quả hơn trước.
Ban đầu anh cũng không phải là một người thích dính người.
Dĩ nhiên, cô trở về anh cũng rất vui, chỉ là quá lâu, thím Ngô ở bên đây nên sẽ không có ai chăm sóc cô.
Anh nghĩ như vậy nên lập tức nói thẳng điều đó ra.
Lâm Khê không nói nên lời.
Cô cũng không phải không thể tự sống một mình mà.
Cô nói: "Em có thể chăm sóc bản thân mình, em sẽ tự giặt quần áo, nấu cơm."
Tuy nhiên, Lương Triệu Thành kéo chăn lên cho cô và không trả lời cô, dường như cảm thấy lời nói của cô không hề có ý nghĩa gì để bàn luận.
Sau đó Lâm Khê nhớ lại ban đầu lúc cô mới vừa đi. Bởi vì không quen dùng lò than để nấu cơm nên trước khi thím Ngô tới đây, mỗi ngày anh đều đến nấu cơm cho cô.
Lâm Khê bị khinh thường: "..."
Bất kể như thế nào thì ngày hôm sau Lâm Khê vẫn nộp đơn và đề xuất cho ủy ban triển lãm nghệ thuật, viết về tầm quan trọng của việc sưu tầm các tác phẩm từ các nghệ thuật nhân dân gian Tân An về chủ đề cải cách và mở cửa, bày tỏ sự sẵn lòng của cô đến với Tân An để làm công việc này, bởi vì cô lớn lên ở Tân An nên rất quen thuộc với hoàn cảnh ở nơi đó. Dĩ nhiên làm công việc này cũng dễ dàng hơn.
Kèm theo đơn đăng ký và đề xuất một Album ảnh, tập tranh của riêng cô.
Đề nghị này thực sự rất tốt, ban chấp hành lo lắng về việc liệu nó sẽ ảnh hưởng đến việc học tập của cô hay không thì cô ngay lập tức nói rằng sẽ không ảnh hưởng vì thế ban chấp hành đã thảo luận và phê duyệt đề xuất của cô.
Công việc cụ thể mất bao lâu, những vị chức cao trong ban chấp hành không viết rõ ràng, ý tứ chính là cô muốn dùng bao nhiêu thời gian cũng được.
Lâm Khê cầm đơn xin đóng dấu của ban chấp hành và đi tìm giáo viên chủ nhiệm Hầu, lúc này thầy Hầu đâu thể nói gì nữa chứ?
Thầy Hầu chỉ có thể cho cô một tháng nghỉ phép và hỏi khi nào thì cô sẽ đi.
Lâm Khê nói: "Em không gấp lắm, trong khoảng thời gian em chuyển công tác nên cần phải thu thập tác phẩm của học sinh trước đó cho một chút, ngoài ra cũng chuẩn bị một số công việc văn thư. Sau đó gửi một số thư mời đến các trường cao đẳng hoặc hiệp hội ở Tân An, chờ xem họ có trả lời hay không, chuẩn bị sẵn sàng cho công việc thì em mới đi."
Thầy Hầu liền nói: "Thật ra công việc triển lãm bên này và bên lớp phó học tập tạm thời cũng không có công việc quan trọng nào khác, thầy thấy nếu không có việc gì em cứ vẫn đảm nhiệm chức lớp phó học tập đi, lúc em không có ở đây mọi chuyện sẽ để cho lớp trưởng hoặc lớp phó sinh hoạt chia sẻ một chút."
"Như vậy không tốt lắm đâu ạ."
Lâm Khê nghiêm túc nói: "Thầy à, lớp trưởng và lớp phó sinh hoạt làm việc đã rất khổ cực, đến tháng mười hai triển lãm tranh sắp triển khai, ngoài ra cuối kỳ nữa, việc của ủy viên công tác cũng không ít. Nếu để cho lớp trưởng và lớp phó sinh hoạt đảm nhiệm thì sẽ ảnh hưởng đến việc học tập của bọn họ trong một thời gian, có lẽ sẽ tạo bất tiện cho các thầy và những bạn khác."
Thầy Hầu đã cố gắng thuyết phục nhưng cuối cùng vẫn không thể xoay chuyển được tâm lí của Lâm Khê, cuối cùng ông ấy không còn biện pháp nào khác nên đành từ bỏ. Ngày hôm sau ông ấy chỉ có thể mở lớp tuyên bố Lâm Khê muốn đi Tân An một thời gian để chuẩn bị cho triển lãm tranh sắp tới, phải từ chức lớp phó học tập. Sau khi cô đi, chức vụ lớp phó học tập sẽ do Vương Nhiên tạm thời đảm nhiệm.
Thành tích của Vương Nhiên trong lớp cũng không quá nổi bật nhưng các mối quan hệ của cô ấy trong lớp rất tốt. Ngoài ra cô ấy cũng luôn cùng Lâm Khê giúp đỡ triển lãm tranh, tạm thời do cô ấy đảm nhiệm tương đối thuận tiện.
Chuyện này thoạt nhìn không liên quan gì đến Hứa Đan.
Nhưng trên đời này cho tới bây giờ không có bức tường nào gió không lọt qua được. Chưa được mấy ngày sau, Lâm Khê vẫn chưa đi, trong trường đã lan truyền tin đồn nói rằng sở dĩ Lâm Khê từ chức chức vụ lớp phó học tập, thêm cả việc đột nhiên cô phải về Tân An là bởi vì Lâm Khê ở kí túc xá đắc tội với Hứa Đan nên cha mẹ của Hứa Đan tìm lãnh đạo trường học, sau đó lãnh đạo trường học gây áp lực buộc Lâm Khê từ bỏ chức vụ lớp phó học tập. Nói là đi Tân An chuẩn bị triển lãm tranh liên quan đến công tác nhưng thật ra là do cha mẹ Hứa Đan tạo áp lực cho phía lãnh đạo nhà trường muốn khiến Lâm Khê bị đình chỉ học. Tuy nhiên nhà trường thương tiếc tài năng của Lâm Khê nên mới nghĩ ra biện pháp thoả hiệp như vậy.
Nhìn kìa, bây giờ về cơ bản Lâm Khê đã không còn ở trường, tất cả việc làm như vậy đều là để tránh Hứa Đan, tránh chọc vào mắt cô ta.
Sau đó mọi người cũng nhanh chóng bới móc ra rốt cuộc Lâm Khê đã "đắc tội" gì với Hứa Đan, có lẽ bởi vì Lâm Khê "chiếm" lấy vị trí trợ lý công tác triển lãm tranh của Hứa Đan, chèn ép không cho cô ta bộc lộ tài năng hội họa.
Cả trường xôn xao.