Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mỹ Nhân Thích Được Nuông Chiều - Chương 161

Cập nhật lúc: 2024-09-04 19:24:00
Lượt xem: 97

Lâm Khê trong lúc nửa tỉnh nửa mơ có sự từ chối vì bị người khác quấy rầy, lầm bầm “ưm” vài tiếng, nhưng cũng chậm rãi tỉnh lại.

Sau một trận dây dưa triền miên, Lâm Khê thấp giọng nói: “Em cho rằng sau này anh sẽ không hôn em như vậy nữa chứ.”

Lương Triệu Thành ngẩn ra, ngay sau đó dịu dàng nói: “Xin lỗi, không liên quan đến em, chỉ là anh vừa nghĩ đến Lâm Khê kia, nên có hơi không được tự nhiên.”

Giống như giữa hai người có người khác đang vắt ngang vậy.

Nhưng Lâm Khê rất hiểu cảm giác của anh.

Cô nhẹ giọng nói: “Ban đầu em cũng không được tự nhiên. Chỉ là thời gian dài đã thành quen, cũng hoàn toàn không cảm thấy người này không phải em, liệu lúc anh hôn em có nghĩ đây là cơ thể của một người khác? Thật ra không phải như thế, anh từng xem chân dung của em, em soi gương đã lâu, trước nay không cảm thấy cơ thể này không phải em, bởi vì em vẫn luôn trông như vậy mà, đến cả một vài chi tiết nhỏ đều giống nhau, cho nên em cũng không thể giải thích rốt cuộc là chuyện gì.”

“Xin lỗi.” Anh vuốt tóc cô, thấp giọng nói.

Lâm Khê lắc đầu, cô nhìn anh, đột nhiên cười một tiếng, nói: “Anh đột nhiên nghĩ, những thứ tinh quái lạ kỳ viết trên thư, những thư sinh bị yêu tinh mê hoặc, sớm biết cô gái mình thích là yêu tinh, có phải cũng đã trải qua một trận đấu tranh, chỉ là đa số sau khi đấu tranh vẫn là trầm luân?”

Anh nhìn cô cười, trái tim và lồng n.g.ự.c đều như tràn đầy gì đó, sau đó cúi đầu ngậm lấy nụ cười của cô, đuổi bắt qua lại, sau đó cũng không biết bao lâu thì khàn khàn nói bên tai cô: “Ừm, nói chung là không kháng cự được.”

Anh chưa bao giờ cho rằng mình là người háo sắc.

Việc đó hoàn toàn không liên quan đến anh.

Nhưng cuối cùng cũng bại với mỗi cái nhíu mày và mỗi nụ cười của cô.

Nếu anh đã không kháng cự được, người khác làm sao có thể?

Anh nói: “Giữ khoảng cách với Phó Vân Lương kia.”

Lâm Khê sửng sốt, sau đó nhịn không được mà ở trong lòng n.g.ự.c anh bật cười, một hồi lâu mới nói: “Anh ấy rất có tài hoa, nhưng tài hoa là lấy ra để ngưỡng mộ từ xa, người đàn ông em thích chỉ có người như anh.”

Thời gian trôi thật sự nhanh, trong lúc bận rộn, chỉ chớp mắt đã đến tháng bảy.

Ngày bảy, tám, chín tháng bảy thi đại học.

Ba ngày thi, mỗi ngày đều là Lương Triệu Thành đưa Lâm Khê đến điểm thi, buổi trưa đón cô đi ăn cơm, buổi tối lại đón cô về.

Trình Âm vô cùng hâm mộ.

Cô ấy đã biết Lâm Khê quyết định đăng ký vào Học viện Mỹ thuật Bắc Thành, thi xong môn cuối cùng, cô ấy và Lâm Khê cùng nhau ra khỏi điểm thi, xa xa nhìn thấy xe của Lương Triệu Thành ở sân trường. Bởi vì thường xuyên nhìn thấy nên đã rất quen mắt, hơn nữa lúc này xe ô tô trong trường cũng không nhiều lắm, chỉ có mấy chiếc, xe đạp thì lại nhiều, một vùng đều là xe đạp.

Trình Âm nói: “Tiểu Khê, cậu thật sự định đến thành phố Bắc học đại học à? Vậy chồng cậu thì sao? Để một mình anh ấy ở Tân An, cậu yên tâm sao?”

Lúc nói tiếng phổ thông mọi người sẽ nghiêm túc nói “người mình yêu”, nhưng trong phương ngữ thường ngày, mọi người đều nói “chồng”.

“Việc này thì có gì mà không yên tâm?”

Quả thật Lâm Khê hoàn toàn không hề không yên tâm về Lương Triệu Thành, nếu anh dễ có vấn đề như vậy, có lẽ cũng không đợi được mà đăng ký kết hôn với cô.

Trình Âm hừ nhẹ một tiếng, nói: “Hiện giờ anh ấy rất tốt, nhưng cậu không biết, hiện tại nơi này sắc màu rực rỡ, điều kiện anh ấy như vậy, không biết có bao nhiêu cô gái muốn dán vào. Cậu ở đây thì dĩ nhiên không sao, cậu không ở đây, ai biết có thể xảy ra chuyện gì bất ngờ không?”

Cô ấy nhìn dáng vẻ căn bản không để tâm của Lâm Khê, thở dài một hơi: “Tiểu Khê, cậu đừng có không tin, cậu xem chú tớ trước kia là người rất tốt, nhà họ Cố cũng đối xử tốt với thím tớ. Nhưng mấy năm nay mở nhà máy, có tiền rồi, phụ nữ vây quanh bên cạnh nhiều hơn, cả người đều thay đổi, hiện giờ phụ nữ bên ngoài đến cả con cũng sinh luôn rồi, cũng chưa hề về nhà.”

Trước kia nào có ngờ sẽ như vậy?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-thich-duoc-nuong-chieu/chuong-161.html.]

Hơn nữa đây vốn không phải ví dụ, người như vậy ở xung quanh, đếm không hết.

Nhìn thím mỗi ngày nổi nóng đau khổ, có đôi khi cô ấy nghĩ, còn không bằng cuộc sống trước kia, trước kia tuy nghèo nhưng mọi người đều sống vui vẻ biết bao?

Lâm Khê quay sang nhìn Trình Âm, thấy trong ánh mắt luôn hoạt bát sôi nổi của cô ấy toát ra sự hoang mang, suy nghĩ một chút rồi hỏi cô ấy: “Cậu nói xem, tớ có tiền không?”

Trình Âm hoàn hồn, cười nói: “Đương nhiên có.”

Trong cơn lũ người địa phương phất nhanh, rất nhiều người có tiền, nhưng những cô gái lớn bằng các cô và trong tay có nhiều tiền như vậy thì không nhiều lắm, dù sao cô ấy chưa thấy người khác.

“Tớ đẹp chứ?” Lâm Khê lại hỏi.

Trình Âm sửng sốt, sau đó đẩy cô một cái, cười nói: “Cậu đủ rồi nha, đừng khoe khoang với tớ.”

Lâm Khê nhường cô, vẫn nói tiếp: “Không chỉ như vậy, cậu nhìn xem tớ vẽ tranh đẹp không? Tớ có hàng đống việc thú vị để làm, có đàn ông hay không cũng có thể sống vui vẻ, nếu người đàn ông thật sự thay lòng đổi dạ vậy thì thay lòng đổi dạ đi, buồn thì khẳng định sẽ buồn một khoảng thời gian, nhưng không có anh ấy, khẳng định tớ cũng có thể tốt hơn.”

“Âm à, cậu không cần vì điều này mà quá khó chịu, dù sao làm bản thân mình cho tốt, cậu chỉ cần có tiền, có nhan sắc, có sự nghiệp thành công. Không phải nói nhất định là loại sự nghiệp mà người khác cho rằng thành công, mà là cái cậu nhiệt tình yêu thích, có thể khiến cậu đắm chìm tìm được vui sướng. Mặc kệ là gửi gắm cũng được, cảm giác thành tựu cũng được, hay chỉ là tịnh thổ* của mình cũng được, dù sao có điều này, có những thứ này, chỉ là không có một người đàn ông thì vẫn có thể hồi phục rất nhanh.”

*Tịnh thổ: như chốn bồng lai, là thế giới tây phương cực lạc của Phật A Di Đà.

“Hơn nữa, nếu người đàn ông như vậy mà còn thay lòng đổi dạ, hoặc là chính anh ấy cặn bã, không chịu nổi sự mê hoặc bên ngoài, hoặc là các cậu thật sự không hợp, vậy thì chia tay cũng là chuyện tốt.”

Trình Âm nghe thấy thì trợn mắt há mồm, nói: “Việc này, Tiểu Khê, cậu nghĩ như vậy thật à?”

Cô ấy lẩm bẩm một chút: “Hình như cũng đúng.”

Nhưng hình như cũng có chỗ nào đó không đúng.

Việc này đương nhiên không phù hợp với quan niệm giúp chồng dạy con truyền thống, cũng không giống với quan niệm trong bộ phim rất hot gần đây trên TV, mặc kệ là “Khát vọng” mà muôn người đổ xô ra đường hay là “Bến Thượng Hải” của TVB, càng đừng nói là Quỳnh Dao mà gần đây người trẻ tuổi rất mê.

Đương nhiên, mẹ cô ấy cũng không dạy như vậy, mẹ cô ấy dạy cô ấy hiện thực hơn nhiều: “Âm à, con nhớ lấy, lúc nào thì tiền cũng quan trọng nhất, con có thích một người đàn ông thì cũng phải giữ tiền cho mẹ, đầu óc tỉnh táo một chút. Giữ tiền, người đàn ông cũng ông phản lại được, nếu không đầu óc không tỉnh táo, tương lai ai ai ai cũng có thể là kết cục của con.”

“Ý của mẹ là, giữ tiền, giữ nhan sắc, cùng với giữ sự nghiệp của mình quan trọng hơn giữ người đàn ông?”

Hình như ý tứ của việc này cũng giống với mẹ cô ấy.

Trình Âm lẩm bẩm nói, sau đó như lập tức bừng tỉnh: “Cho nên, đây là nguyên nhân cậu chọn đến thành phố Bắc học đại học, mà không phải thành phố Hoa như ban đầu nói sao?”

“Khụ khụ.”

Lâm Khê bị sặc, thật ra cô không nghĩ như vậy.

Hai người vừa đi vừa nói vừa khéo đã gần đi đến chỗ chiếc xe đậu dưới gốc cây, lúc này Lương Triệu Thành và Trần Dã đều đi qua.

Lương Triệu Thành thấy Lâm Khê sặc thì nhìn cô lâu hơn một chút, nói: “Sao vậy?”

Nói rồi còn đến đưa cho cô một cái ly.

Trần Dã thì hỏi Trình Âm: “Chị Trình Âm, vừa rồi các chị nói gì vậy? Vừa rồi chị có biểu cảm gì đấy?”

“Bọn chị, bọn chị vừa nói…”

Lúc Trình Âm nói thì cười tủm tỉm nhìn về phía Lâm Khê.

Lâm Khê đang uống nước, thiếu chút nữa lại bị sặc, vội xua tay về phía cô ấy.

Loading...