Mỹ Nhân Thích Được Nuông Chiều - Chương 143
Cập nhật lúc: 2024-09-04 19:23:36
Lượt xem: 109
Lâm Khê muốn vào xem thử, Lương Triệu Thành từ chối cho ý kiến.
Vì vậy, Lâm Khê liền đi gõ cửa.
Người đàn ông trẻ tuổi trong lớp học quay đầu lại, vẻ ngoài quả nhiên vô cùng tuấn tú, có thể gọi là xinh đẹp, vẻ mặt ôn hòa. Anh ấy nhìn thấy Lâm Khê và Lương Triệu Thành đứng ở cửa, đầu tiên là hơi kinh ngạc, sau đó ánh mắt hơi dừng lại trên gương mặt của Lâm Khê, Lâm Khê lại gõ gõ lên cửa, anh ấy cầm bức vẽ trên tay đi ra cửa, hỏi Lâm Khê, mang theo nụ cười ôn hòa: “Có chuyện gì không?”
Lâm Khê nhìn dáng vẻ của anh ấy thì càng kinh ngạc, lại nhìn kỹ thêm vài lần sau đó mới chầm chậm tự giới thiệu: “Vị thầy giáo này? Em tên là Lâm Khê, là học sinh ngày mai sẽ đến tham gia thi chuyên ngành, hôm nay em đến xem trường thi một chút.”
Sau đó giới thiệu Lương Triệu Thành ở bên cạnh với anh ấy: “Đây là chồng của em, anh ấy cùng em đến.”
Lương Triệu Thành nhìn thấy động tác nhỏ giữa hai người, vẻ mặt vốn có chút không được tốt lắm, nghe thấy cô giới thiệu về mình như vậy, sắc mặt mới tốt hơn một chút, nhưng cũng chỉ tốt hơn một chút mà thôi.
Người đàn ông trẻ tuổi nghe thấy Lâm Khê tự giới thiệu bản thân, dường như có hơi kinh ngạc một chút.
“Lâm Khê?”
Anh ấy nhắc lại một lần, ánh mắt dừng lại trên mặt Lâm Khê thêm vài giây, sau đó cười nói: “Là thí sinh đến từ Tân An đó sao? Ngày mai đi thẳng đến trường thi đi, hôm nay không được phép vào chỗ này, cũng không có gì để xem cả.”
Nhưng lại không giới thiệu về mình.
Lâm Khê ‘ồ’ một tiếng, vẫn nhìn anh ấy chằm chằm: “Anh là thầy giáo ở đây sao? Hay là đàn anh đến giúp bố trí trường thi?”
“À.”
Lúc này hình như người đàn ông trẻ tuổi mới nhớ ra mình quên tự giới thiệu, cười nói: “Tôi là trợ giảng ở đây, tên là Phó Vân Lương, ngày mai em cũng sẽ gặp được tôi.”
“Thầy Phó.”
Lâm Khê bật cười gọi, rõ ràng là cô gọi một cách rất đàng hoàng, nhưng lại khiến người ta có một cảm giác kỳ lạ, cô nói: “Vậy em về trước đây, ngày mai gặp lại.”
Phó Vân Lương cười đáp: “Được, gọi tôi là đàn anh Phó là được rồi, ngày mai gặp lại. Ngày mai thi cho tốt nhé.”
Đàn anh Phó?
Lâm Khê không muốn gọi như vậy, cô cười lắc đầu, cảm ơn anh ấy rồi lại khoát tay với anh ấy rồi mới khoác tay Lương Triệu Thành rời đi.
Nhưng đi được vài bước, bước chân của cô lại dừng lại, vẫn quay đầu nhìn thêm một lần nữa.
Tiếc rằng ở cửa lúc này đã trống không, Phó Vân Lương đã đi vào trong lớp.
Lâm Khê đứng ở trong tuyết lại thất thần thêm một lúc.
Sắc mặt của Lương Triệu Thành đã càng ngày càng khó coi, vô cùng cứng nhắc.
Nhưng Lâm Khê không biết là đang suy nghĩ điều gì, đắm chìm trong những suy tư đó của mình, không hề chú ý đến, thậm chí bàn tay cô đang đặt trong túi áo khoác của anh vẫn luôn đang móc móc lấy tay anh, đây là động tác bày tỏ cô đang suy nghĩ.
Điều này khiến cho sắc mặt Lương Triệu Thành càng trở nên khó coi.
“Em biết anh ta?” Anh bỗng nhiên hỏi.
Không nói là quen, bởi vì rất hiển nhiên rằng hai người không quen nhau.
“Hả?”
Lâm Khê từ trong trạng thái không biết đang suy nghĩ điều gì hoàn hồn lại, cô ngẩng đầu lên nhìn Lương Triệu Thành, mới phát hiện ra vẻ mặt anh thực sự không được tốt lắm.
Cô ngẩn ra, sau đó hình như suy nghĩ một lúc rồi mới nói: “Ừ, trước kia, trước kia em từng nghe nói về anh ấy, anh ấy vẽ tranh phong cảnh rất đẹp, rất nhiều cảnh cũ của thành thị và nông thôn đều rất đặc sắc và có ý cảnh, em rất thích, nhưng em không ngờ rằng anh ấy lại trẻ trung, lại có dáng vẻ như vậy, thật không ngờ.”
Ba mươi năm sau, Phó Vân Lương là một họa sĩ nổi tiếng quốc tế, đồng thời cũng là thầy giáo của cô, có rất nhiều bức vẽ của anh ấy dường như bức nào cũng đều có lịch sử của thành thị và nông thôn, ý cảnh và những chi tiết nhỏ vô cùng động lòng người, cô cũng cực kỳ yêu thích. Trên thực tế, mặc dù cô học vẽ từ nhỏ, nhưng tập tranh có thể khiến cô thật lòng yêu thích đồng thời dự định sau này sẽ luôn luôn vẽ theo, chính là từ tay Phó Vân Lương mà ra. Cô không có tế bào nghệ thuật trừu tượng đặc biệt, trong tranh của cô cũng đều là khói và lửa.
Lương Triệu Thành thấy ban đầu cô nói chuyện, ánh mắt lóe lên, trong lời này cũng có nhiều sơ hở.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-thich-duoc-nuong-chieu/chuong-143.html.]
Ví dụ như ý của cô là đã từng nghe qua tên của anh ấy, xem qua tranh của anh ấy, nhưng không hề quen biết người này.
Nhưng trước đó lúc cô nhìn thấy người này từ xa, trước hết là ngẩn ra một chút, sau đó mới biết tên của anh ấy.
Nhưng những lời cô nói sau đó lại rất chân thành.
“Đi thôi.” Anh nói.
Sau đó Lương Triệu Thành vẫn luôn im lặng.
Nhưng bình thường anh cũng không hay nói nhiều, người nói nhiều là cô, làm đủ mọi chuyện cũng là cô.
Có điều ngày hôm nay cô hoàn toàn không có tâm tư để nói chuyện, để làm gì đó.
Cô đang suy nghĩ những chuyện khác.
Nói thật, việc gặp được Phó Vân Lương có tính công kích khá lớn đối với cô, không chỉ công kích trong một khoảnh khắc đó mà còn có tác dụng lúc về sau, cũng càng ngày càng nặng.
Không chỉ bởi vì Phó Vân Lương là họa sĩ mà cô kính trọng, là thầy giáo của cô.
Cũng là bởi vì cô nghĩ đến một chuyện khác, đó chính là cô có thể gặp được Phó Vân Lương, vậy liệu rằng cô có thể gặp được những người khác của kiếp trước hay không? Ví dụ như cha mẹ, ông bà nội ông bà ngoại của cô?
Điều này khiến cho cô kích động, lại có chút hoảng hốt.
Ban đầu cô xuyên đến Tân An, một thời đại hoàn toàn xa lạ, một nơi hoàn toàn xa lạ, cảm thấy đây giống như một thế giới khác vậy, hoàn toàn không nghĩ đến phương diện này. Bây giờ chuyện này bỗng nhiên lại bày ra trước mặt cô.
Cô phải làm sao?
Đêm nay, hai người đều có chút mất ngủ.
Ngày hôm sau, Lương Triệu Thành đưa Lâm Khê đi thi, quả nhiên nhìn thấy một trong những giám thị coi thi có Phó Vân Lương. Anh ấy nhìn thấy Lâm Khê, còn đặc biệt cười với cô, hai người chào hỏi.
Buổi thi lúc chiều là vẽ vật thật ở bên ngoài.
Lúc còn chưa đến giờ, Lương Triệu Thành đã đợi ở bên ngoài. Khi hết thời gian, Lâm Khê nộp tác phẩm rồi ra ngoài trường thi nói với Lương Triệu Thành, nhưng lại nói rằng: “Đợi em một chút, em muốn nói vài câu với thầy Phó, tạm biệt một câu.”
Sắc mặt Lương Triệu Thành lập tức trầm xuống.
Cô nhìn thấy, nhưng lại không quá chú ý đến việc giải thích điều gì với anh.
Cô thấy thí sinh ở bên kia đã lục tục nộp tác phẩm, Phó Vân Lương đang giúp một giám thị coi thi khác sắp xếp tác phẩm, có thể lát nữa sẽ phải đi.
Cô kéo tay anh một cái, nói: “Anh đừng hiểu lầm, hay là anh cùng em qua đó đi.”
“Đi thôi.” Anh nói.
Anh cùng cô qua đó, nhưng vẫn đứng ở cách đó vài bước, để cô bước lên nói chuyện với Phó Vân Lương.
Phó Vân Lương thấy cô đến, hình như cũng rất vui mừng, anh ấy quay sang nói với giáo viên bên cạnh một câu gì đó, giáo viên đó cười gật đầu với Lâm Khê, sau đó Phó Vân Lương đứng lên tiếp đón cô.
Trước hết anh ấy cười gật đầu với Lương Triệu Thành, sau đó nói với Lâm Khê: “Hôm nay bạn học Lâm vẽ rất tốt, trước đây thầy của tôi đã từng gọi điện thoại cho giáo viên của các em hỏi về thành tích của em, em thi đỗ ở đây chắc chắn là không có vấn đề, đợi đến tháng chín chúng ta sẽ gặp lại nhé.”
Nói xong dừng lại một chút, rồi tiếp tục: “Mặc dù bây giờ là lớp mười hai, nhưng thành tích môn văn hóa của em chắc là không có vấn đề gì, cũng không nên buông lỏng việc luyện tập cơ sở chuyên ngành. Nghe nói mấy năm nay Tân An thay đổi rất lớn, nếu như có thể dùng bút vẽ của em ghi chép lại những thay đổi này thì nhất định sẽ rất động lòng người.”
Chắc chắn là anh ấy đã thích phong cách của cô.
Bởi vì phong cách của cô đã từng chịu rất nhiều ảnh hưởng từ anh ấy.
Mặc dù anh ấy đã trẻ ra, cách nói chuyện cũng không có cảm giác phong phú như ba mươi năm sau, nhưng vẫn khiến người ta kinh ngạc như vậy.
Ban đầu Lâm Khê thực sự là đã cân nhắc nhiều phương diện của bản thân rồi mới thật lòng lựa chọn Học viện Mỹ thuật Hoa Thành, nhưng lúc này nghe thấy Phó Vân Lương nói những lời đó, không hiểu sao lại có cảm giác thương cảm cùng phiền muộn. Cô mấp máy môi, sau đó nói: “Thầy giáo, em, có lẽ em sẽ chọn Học viện Mỹ thuật Hoa Thành.”