Mỹ Nhân Thích Được Nuông Chiều - Chương 137
Cập nhật lúc: 2024-08-30 21:32:26
Lượt xem: 118
Mấy vị bà vợ đang nói chuyện ở bên này, bên kia quân đoàn trưởng Trịnh và Lương Triệu Thành cũng nghe thấy, sắc mặt Lương Triệu Thành lập tức trầm xuống.
Từ khi người nhà họ Dung bước vào, Trần Dã vẫn luôn nhìn chằm chằm động tĩnh của bên này đương nhiên cũng nghe thấy.
Trần Dã lập tức đứng dậy, lại bị Lương Triệu Thành kéo lại, ra hiệu cho cậu ngồi xuống.
Bên kia Lâm Khê im lặng nghe bà Dung nói, cũng không vội lên tiếng.
Cô không nóng vội, nhưng những người khác ở bên cạnh nghe những lời bac Dung nói, sắc mặt lại vô cùng kỳ lạ và phức tạp.
Sắc mặt bà Hứa lập tức sa sầm lại.
Nhưng bà ta cũng không hỏi thẳng Lâm Khê điều gì, mà là nhìn về phía Tôn Văn Anh nói: “Vợ Hằng Nghị, lời này là thế nào? Bọn trẻ đánh nhau, bà nghe nói Tiểu Sơn bị đánh đến sưng cả chân, hôm qua nhà họ Dung đến hỏi thăm tình hình cũng không có bất cứ ai ra tay, vợ của Triệu Thành nghe lời đứa trẻ mồm mép, trực tiếp cho mẹ của Tiểu Sơn một cái bạt tai?”
Sắc mặt Tôn Văn Anh có chút khó coi.
Cô ấy nói: “Lúc đó bọn trẻ nói chuyện thực sự là khó nghe.”
“Chỉ vì bọn trẻ nói chuyện khó nghe mà trực tiếp đánh cho bề trên một cái?”
Bà Hứa lập tức nổi giận: “Hơn nữa không phải chỉ vì mấy câu nói kia, thằng nhóc nhà họ Lâm suýt chút nữa đã đánh gãy chân Tiểu Sơn rồi sao?”
“Bà Hứa, lúc đó bà cũng không có mặt ở đó.”
Trịnh Thanh Thanh thấy bà Hứa nổi giận, có chút không phục, không nhịn được muốn lên tiếng giúp Lâm Khê, nhưng vừa nói được nửa câu đã bị bà nội mình kéo lại.
Bà Hứa nhìn qua Trịnh Thanh Thanh, lạnh nhạt nói: “Cho dù tôi không có ở đó, nhưng không phải vừa rồi tôi đã hỏi qua tình hình lúc đó với con dâu lớn nhà họ Lương rồi sao? Tôi hỏi cô, cho dù bọn trẻ cãi nhau nói lời khó nghe hơn đi chăng nữa, có người vai dưới nào lại vì những lời lúc gây gổ của bọn trẻ mà xông đến đánh bề trên, sau đó còn khóc lóc kể lể khắp nơi, lấy quyền thế và thủ đoạn đề bức ép mẹ góa con côi nhà người ta ra khỏi quân khu, đi vào đường cùng không? Tôi cũng không biết rằng trong đại viện của chúng ta lại có một nhân vật như vậy đấy?”
Hóa ra trọng điểm là chỗ này.
Trần Dã cũng không nhịn được nữa muốn lao ra, lại bị Lương Triệu Thành giữ cánh tay lại, cánh tay kia giống như một cái kìm sắt, kẹp chặt đến nỗi xương cốt của cậu như sắp vỡ vụn.
Sau đó Lương Triệu Thành quay đầu nói gì đó với Trịnh Siêu. Hai mắt Trịnh Siêu hơi lóe lên, đứng dậy đi sang một căn phòng nhỏ bên cạnh, vài phút sau mới đi ra ngoài. Nhưng những người khác ở phòng bên kia đang tranh cãi say sưa, không có ai chú ý đến nốt nhạc đệm của bọn họ ở bên này.
Bà cụ Hứa vừa mới dứt lời, bà Dung vội vàng cướp lời nói: “Cái gì mà hồ ly tinh cái gì mà con ghẻ, lời nói kia cũng thật khó nghe. Cô Lâm vẫn còn nhỏ, da mặt mỏng, lại là lần đầu tiên đến nhà chồng đón Tết, nhất thời tức giận cũng là chuyện bình thường.”
“Không chỉ có cô Lâm, chồng của tôi cũng rất tức giận, nếu không cũng sẽ không quyết định đưa em chồng tôi và Tiểu Sơn đi. Chuyện này là do chúng tôi không dạy dỗ con trẻ cho tốt, chuyện đánh người chúng tôi cũng đã nói có thể thông cảm rồi, chỉ mong cô Lâm có thể bớt giận, đừng để ảnh hưởng đến tình nghĩa suốt mấy chục năm của hai nhà Lương Dung chúng ta.”
“Haiz, chuyện này đúng là.”
Sắc mặt của bà cụ Hứa còn đen hơn, thím Vương tiếp lời nói với Lâm Khê: “Vợ Triệu Thành, tôi thấy chuyện này vẫn nên bỏ qua như vậy đi. Cô không biết đấy thôi, cha của Tiểu Sơn đã qua đời, mẹ thằng bé nuôi thằng bé không dễ dàng gì, cũng là vì không ở nông thôn được nữa nên mới đến nương nhờ nhà cậu thằng bé. Lần này thằng bé phạm lỗi, chuyện này cứ bỏ qua đi nhé.”
Cái gì mà chuyện này cứ bỏ qua đi?
Nếu như chuyện này cứ bỏ qua như vậy, vậy những lời phán quyết mà bà Hứa nói trước đó có lẽ sau này sẽ trở thành lời phán quyết của đại viện này dành cho cô.
“Bởi vì vài câu gây gổ của bọn trẻ mà trực tiếp xông lên đánh bề trên, sau đó còn đi khóc lóc kể lể khắp nơi, lấy quyền thế và thủ đoạn để ép bức đuổi mẹ góa con côi nhà người ta ra khỏi quân khu, đi vào đường cùng.” Nói không chừng đã diễn thì diễn chót, thực sự đưa hai mẹ con đó đi, vậy thì chính là xác thực tội danh của cô rồi.
Vai phản diện vai chính diện, ngay cả phán quan cũng đều có, đúng là một vở kịch lớn.
Lâm Khê đứng dậy nhìn về phía bà Hứa nói: “Thưa bà, bà cũng không biết nội tình, trên thực tế cũng không hề biết những việc đã xảy ra, trước hết có thể đừng căn cứ theo những lời của mẹ của Dung Hoa An mà làm một cuộc xét xử cho tôi, ấn lên đầu tôi một đống tội danh, ít nhất cũng phải đợi tôi và mẹ của Dung Hoa An đối chất, làm rõ mọi chuyện đã chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-thich-duoc-nuong-chieu/chuong-137.html.]
Sắc mặt bà cụ Hứa tối sầm, vừa định lên tiếng nhưng bà cụ Trịnh ở bên cạnh đã đưa tay kéo lấy bà ta, vừa gật đầu nói với Lâm Khê: “Đúng, nếu đã đến đây mở ra chuyện này thì làm rõ hết mọi chuyện đi.”
Lại nói với bà cụ Hứa: “Chị Hứa, người già như chúng ta, trước khi mọi chuyện được làm rõ thì đừng nói những lời sắc bén như vậy, dọa con bé sợ rồi. Thế nào? Con bé cũng là vợ của Triệu Thành, lần đầu tiên đến thành phố Bắc, lần đầu tiên đến nhà tôi làm khách, tôi cũng không thể nhìn con bé bị bắt nạt ở nhà tôi được.”
Nói xong lại quay sang nhìn Lâm Khê: “Được rồi, cháu có lời gì cứ nói đi.”
Sắc mặt của bà cụ Hứa lại càng đen hơn.
Lâm Khê cũng mặc kệ bà ta.
Cô nhìn về phía bà Dung nói: “Vị đồng chí này, tôi muốn hỏi là chồng tôi và con gái nhà các người đã từng có quan hệ thế nào?”
Sắc mặt bà Dung cứng đờ, sống lưng cũng thẳng lên một chút, nói: “Hai nhà Lương Dung chúng tôi đã từng bàn bạc chuyện hôn sự.”
Lâm Khê: “Đã từng bàn bạc chuyện hôn sự, vậy chồng tôi đã từng đồng ý hôn sự này chưa?”
Sắc mặt bà Dung càng cứng nhắc hơn, bà ta mấp máy môi, muốn nói anh có đồng ý hay không không quan trọng, nhà anh đã đồng ý rồi.
Nhưng bản thân bà ta cũng biết rằng, nếu xét ở ngoài mặt thì trong chuyện này nhà bọn họ không có mặt mũi, con gái của bọn họ không có mặt mũi.
“Vợ Triệu Thành, đó là chuyện quá khứ rồi, bây giờ nói chuyện này làm gì? Không phải đang nói chuyện cô đánh bề trên sao?”
Lâm Khê liếc nhìn bà ta, sự tàn khốc trong ánh mắt khiến bà ta ngẩn ra, lời nói tiếp theo cũng bỗng chốc nghẹn lại. Đợi đến khi bà ta kịp phản ứng, Lâm Khê đã phản bác lại bà ta, lạnh lùng nói: “Nói chuyện này làm gì? Đương nhiên là vì chuyện này liên quan rất lớn.”
“Mặc dù hai nhà quả thực đã từng bàn bạc hôn sự, nhưng cũng chỉ là người lớn trong hai nhà có ý này. Nhắc lại thì chồng tôi chưa từng đồng ý, đối với hôn sự này cũng luôn dùng thái độ ‘xin miễn thứ cho kẻ bất tài’ để đối mặt, cũng chưa từng làm bất cứ chuyện gì khiến con gái bà hiểu lầm.”
“Hơn hai năm trước anh ấy rời khỏi thành phố Bắc sau đó thì không hề quay lại, nửa năm trước quay về cũng đã đăng ký kết hôn với tôi. Nhưng chỉ vì quan hệ ‘đã từng bàn bạc hôn sự’ này, nhà họ Dung các người lại nói với bên ngoài rằng tôi đã cướp hôn sự của nhà họ Dung, tuyên truyền đi khắp đại viện cái gì mà chồng tôi kết hôn với tôi là do bị ép, là do tôi đã dùng thủ đoạn để cướp lấy từ trên tay con gái các người.”
“Còn dám ở trước mặt em trai tôi chỉ vào mũi em trai tôi mắng tôi là hồ ly tinh, mắng thằng bé là con ghẻ, là chó điên, mắng tôi cướp người đàn ông của người phụ nữ khác, mắng tôi khắc cha khắc mẹ khắc c.h.ế.t cả nhà, người như vậy nên dùng một sợi dây thừng treo cổ chết, hoặc là cô độc suốt quãng đời còn lại.”
“Tôi muốn hỏi thím Dung, con trai bà có thể nói ra những lời này, thật sự không phải do các người đã từng nói những lời tương tự ở sau lưng, vì chồng tôi không chịu cưới con gái nhà họ Dung các người mà cưới tôi, cho nên mang lòng oán hận tôi, nhục mạ nguyền rủa tôi đủ kiểu ở sau lưng sao?”
“Bà có thể vào ngay ngày mùng hai Tết này, trong lúc các tổ tiên vẫn còn đây, thề với tổ tiên các người rằng, bà chưa từng nói những lời nhục mạ tương tự đối với tôi, nếu không nhất định sẽ đoạn tử tuyệt tôn không?”
Trong quá trình Lâm Khê nói những lời này, sắc mặt của mọi người quả thực giống như một bình nước tương bị đổ vậy, thay đổi liên tục.
Em gái của tham mưu trưởng Dung nghe xong câu cuối cùng, gần như muốn ngất đi.
Thím Vương nghe xong sợ hết hồn hết vía, vội nói: “Vợ Triệu Thành, cô, sao cô lại nói vậy? Đầu năm Tết đến, lời này quá… quá ác độc rồi.”
Nói cái gì mà đoạn tử tuyệt tôn, ai cũng biết em gái của tham mưu trưởng Dung chỉ có một đứa con trai là Tiểu Sơn, đó chính là mạng của bà ta.
“Ác độc?”
Lâm Khê quay lại nhìn bà ta, cười lạnh: “Là lời tôi nói ác độc hay là lời nhục mạ và nguyền rủa của bà thím đây ác độc? Tôi cũng chỉ là bảo bà ta thề một câu, chỉ cần bà ta chưa từng nguyền rủa tôi khắc cha khắc mẹ khắc c.h.ế.t cả nhà, chưa từng nguyền rủa tôi gả cho ai sớm muộn gì sẽ khắc c.h.ế.t người đó, nên dùng một sợi dây thừng treo cổ c.h.ế.t hoặc cô độc đến già. Thế thì bà ta hoàn toàn không cần chột dạ, hoàn toàn dám lớn tiếng mà thề.”
Cô nói xong lại quay sang nhìn chằm chằm vào em gái của tham mưu trưởng Dung, ánh mắt dường như muốn nhìn moi ra được linh hồn của bà ta, từng câu từng câu bức ép: “Trên đầu ba thước có thần linh, bà có dám nói không? Bà có dám thề chưa từng nói những lời nguyền rủa nhục mạ tôi kia không? Bà có dám thề sẽ đoạn tử tuyệt tôn không?”
Sắc mặt của em gái tham mưu trưởng Dung đen như đất, bị Lâm Khê ép gần như đổ mồ hôi lạnh, nhưng chỉ ‘cô, cô’ vài câu mà không hề dám chối mình đã từng nói những lời đó.
Lấy mạng của bản thân bà ta thề thì còn được, nhưng lấy mạng của con trai ra thề, dù chỉ suy nghĩ một chút cũng đã khiến bà ta sụp đổ.