Mỹ Nhân Thích Được Nuông Chiều - Chương 120
Cập nhật lúc: 2024-08-30 21:27:16
Lượt xem: 118
Hai người họ nghe thấy lời mẹ mình nói, Lương Hằng Hiên cười hô một tiếng “anh hai, chị dâu”, Lương Tuyết Đình lại chỉ gật đầu.
Mọi người giới thiệu một vòng, Lâm Khê và Trần Dã ngồi xuống, Lương Triệu Thành hỏi Lương Hằng Nghị: “Cha đâu?”
Vừa dứt lời, trên lầu đã có người đi xuống.
Đúng là tướng quân Lương.
“Cha.”
Chờ tướng quân Lương đi tới, Lương Triệu Thành chào hỏi với ông, sau đó cho anh giới thiệu cho Lâm Khê và Trần Dã đã đứng lên: “Đây là Lâm Khê, đây là Trần Dã.”
Tướng quân Lương cùng hai anh em Lương Hằng Nghị và Lương Triệu Thành đều lớn lên rất giống nhau.
Nhưng có lẽ là bởi vì nghiêm khắc và nghiêm túc quá lâu rồi, nên các đường nét trên mặt đều đã biến thành nếp nhăn, khoé mắt cũng rất sâu, nhìn càng thêm nghiêm khắc.
Chỉ là lúc mọi người đều đang nín thở chờ xem thái độ của ông đối với Lâm Khê và Trần Dã, điều làm người ta không tưởng được chính là, vẻ mặt ông khi nhìn về phía Lâm Khê và Trần Dã thế nhưng lại hoà hoãn xuống.
Khi Lâm Khê gọi một tiếng “bác trai”, ông lại liếc mắt nhìn Lâm Khê, trong mắt lóe lên một tia hồi ức như suy tư gì đó, sau đó nói với Lâm Khê Trần Dã: “Ngồi xuống đi, đừng đứng nữa, đã ngồi xe lửa ba mươi mấy tiếng đồng hồ rồi, chắc là mệt lắm nhỉ?”
Ông lại quay lại hỏi cô: “Hai ngày này thành phố Bắc đổ tuyết lớn, các con vẫn luôn ở phương Nam nên hẳn là chưa từng thấy qua loại thời tiết như thế này, có không chịu nổi hay không?”
Đúng là so với tưởng tượng ban đầu của cô còn ôn hòa hơn nhiều.
Lâm Khê vốn còn tưởng rằng bản thân lần này tới đây sẽ phải chịu đủ loại tiếp đón với kiểu thái độ ngạo mạn và cao cao tại thượng của bọn họ, chủ yếu là do lần trước Lương Hằng Nghị đã khắc sâu ấn tượng trong lòng cô quá.
Không nghĩ tới còn tốt chán.
Đặc biệt là cha của Lương Triệu Thành, bởi vì quan hệ của ông với Lương Triệu Thành rất kém, còn có Lương Hằng Nghị ngạo mạn cố chấp tự cho là đúng ở phía trước, cô còn tưởng rằng vị trưởng bối lớn tuổi này cũng rất khó ở chung, không nghĩ tới ông lại còn rất ôn hòa, ít nhất trong ánh mắt của ông không có nửa phần thành kiến đối với cô.
Chỉ cần người này không có thành kiến lớn với cô, vậy mọi chuyện có lẽ sẽ không quá khó coi.
Dù sao chắc chắn người phải bị khó coi, xấu hổ kia khẳng định cũng không phải cô.
“Cũng ổn ạ.”
Lâm Khê cười nói: “Điều kiện của tàu giường nằm so với trong tưởng tượng của cháu còn tốt hơn nhiều, hơn nữa cháu và Tiểu Dã cũng chưa từng thấy tuyết, lúc này có thể nhìn thấy, hoàn toàn chỉ lo vui vẻ mà thôi.”
Tướng quân Lương bật cười.
Lương Tuyết Đình bên kia lại thiếu chút nữa trợn trắng mắt.
Đồ nhà quê, tàu giường nằm mà cũng chưa được ngồi bao giờ, tuyết cũng chưa từng thấy, còn không biết xấu hổ mà nói ra, thật không nghĩ tới người anh hai mắt cao hơn đầu của cô ta lại tìm một người phụ nữ như vậy.
Bởi vì thái độ của tướng quân Lương nên không khí ở trong phòng khách lại thả lỏng không ít.
Còn chưa tới thời gian ăn cơm, thím Thu đang giúp đỡ một dì giúp việc khác là dì Chu cùng đến phòng bếp chuẩn bị cơm tối, mọi người đều ở trong phòng khách tùy tiện nói chuyện phiếm.
Bởi vì Lâm Khê và Trần Dã lần đầu tiên tới, Trần Dã lại chỉ mới là một đứa trẻ, mọi người đều chỉ trò chuyện với Lâm Khê, trong lòng mọi người hiểu rõ mà không nhắc đến chuyện kết hôn của cô và Lương Triệu Thành, phần lớn là hỏi về sinh hoạt thường ngày của lâm khê.
Chu Vấn Bình hỏi Lâm Khê: “Nghe nói mùa hè vừa rồi cháu vừa tốt nghiệp cấp ba, hiện tại có đang làm công việc gì không? Hay là đang làm ở công ty của Triệu Thành?”
Lâm Khê cười nói: “Không có ạ, hiện tại châu đang học lại, chuẩn bị tham gia thi đại học, lần này đến thành phố Bắc m cũng thuận tiện tham gia cuộc thi vẽ chuyên nghiệp của Học viện Mỹ thuật Bắc Thành.”
“Học viện Mỹ thuật Bắc Thành?”
Chu Vấn Bình cười nói: “Cháu từng học vẽ tranh sao? Vậy thì không tồi, nếu thành tích không tốt thì học mỹ thuật cũng là một con đường tốt, có điều trường đại học mỹ thuật bình thường thì tương đối dễ đậu hơn những trường đại học khác. Nhưng người đến đăng ký thi Học viện Mỹ thuật Bắc Thành cũng rất nhiều, sợ là không dễ đâu.”
“Đình Đình cũng học vẽ từ nhỏ, thầy của con bé cũng là một hoạ sĩ không tồi, hay là để Đình Đình đưa cháu đi gặp thầy của nó, để ông ấy chỉ dẫn cho cháu một chút, chắc chắn có thể được lợi rất nhiều.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-thich-duoc-nuong-chieu/chuong-120.html.]
Chu Vấn Bình nói những lời đương nhiên này cũng là căn cứ vào bối cảnh tin tức và những hiểu biết của bà ta về Lâm Khê.
Tuy nhiên cũng chỉ là tin tức của nửa năm trước mà thôi.
Lương Tuyết Đình nghe xong những lời này trong lòng lại là "xuỳ" một tiếng.
“Không cần đâu ạ.”
Lâm Khê khẽ cười rồi nói: “Cảm ơn ý tốt của dì, nhưng có lẽ dì không biết, loại bộ môn như vẽ tranh này muốn có cơ sở là phải tích lũy dài lâu. Nếu trước khi đi thi mà đi tìm một người nào đó tới tùy tiện bình luận lung tung, ngược lại sẽ làm phản hiệu quả.”
“Hơn nữa lần này cháu đến Học viện Mỹ thuật Bắc Thành tham gia cuộc thi cũng chỉ là tới trải nghiệm một chút. Vì anh Lương làm việc ở Tân An nên cháu chắc chắn sẽ không học đại học ở Bắc Thành, cho nên cho dù thi đậu, cũng sẽ không tới đây học.”
Mặt Chu Vấn Bình đanh lại.
Bà ta nói những lời kia vừa để biểu hiện cử chỉ đoan trang, cũng vừa là một loại thái độ ám chỉ về thân phận giữa hai bên, mặc kệ Lâm Khê hiểu hay không, thì đều là cô kém cỏi.
Nhưng lại không nghĩ tới, đối phương tuổi còn nhỏ, nhưng không chỉ có thể phản bác lại bà ta, lại còn rất biết cách trả lời, trái lại làm bà ta trông có vẻ kém cỏi.
Bà ta nở một nụ cười cứng nhắc, vừa định nói thêm thì lúc này con gái bà ta lại mở miệng trước.
Lương Tuyết Đình nói: “Ủa, không học đại học ở Bắc Thành? Vậy chị thi vào trường nào? Ở địa phương của chị có trường đại học mỹ thuật sao? Vậy thì hẳn là không cần lo lắng, nghe nói rất nhiều trường đại học mỹ thuật địa phương, chỉ cần bỏ tiền ra là có thể vào học.”
“Nhưng cũng thật là đáng tiếc, bởi vì mấy năm nay anh hai vẫn luôn ở nơi khác, cha tuy rằng không nói, nhưng thật ra vẫn luôn đặc biệt vướng bận anh ấy. Vốn tưởng rằng anh ấy chuyển nghề là có thể ở lại thành phố Bắc, không nghĩ tới anh ấy lại đi Tân An, sau đó cha sinh bệnh nặng mà bên người cũng không có ai chăm sóc, nếu chị dâu có thể tới thành phố Bắc học, vậy thì tốt xấu cũng có thể thay anh hai tận hiếu, làm cha vui vẻ.”
“Chị dâu cũng không cần phải lo lắng nếu như không thi đậu Học viện Mỹ thuật Bắc Thành. Ở thành phố Bắc của chúng ta hiện tại cũng có một vài trường đại học, chỉ cần bỏ tiền ra là có thể vào.”
Tướng quân Lương nghiêm khắc, nhưng Lương Tuyết Đình dù sao cũng là con gái út, từ nhỏ đã biết nói lời ngon ngọt, cho nên ông không khỏi dung túng cô ta hơn rất nhiều, vậy nên cô ta nói chuyện cũng không có cố kỵ gì nhiều.
Lâm Khê: “...”
Cô quay đầu nhìn Lương Tuyết Đình, quả thực có chút một lời khó nói hết.
Cô ho nhẹ một tiếng, đang định đả kích cô gái kiêu ngạo này một chút.
Nhưng chưa cần tới cô, Lương Triệu Thành vốn đang ở một bên cùng tướng quân Lương và Lương Hằng Nghị nói chuyện nghe thế liền quay lại, nhìn Lương Tuyết Đình nói: “Cô không nói thì còn che đậy được, nếu không biết lựa lời tốt đẹp mà nói thì ngậm miệng lại đi, mắc công để người ta biết cô là một đứa ngu ngốc.”
Nụ cười trên mặt Lương Tuyết Đình lập tức cứng đờ, sau đó mặt lại đỏ lên, vẻ mặt cô ta trông có vẻ rất xấu hổ, buồn bực và tủi thân.
Sắc mặt của Chu Vấn Bình cũng lập tức vô cùng khó coi, bà ta nhìn thoáng qua Lương Triệu Thành, lại vội vàng nhìn thoáng qua tướng quân Lương.
Tướng quân Lương nghiêm nghị, vẻ mặt không chút biểu cảm.
Chu Vấn Bình xấu hổ mà cười nói: “Anh em các con thật là…”
Nhưng lời còn chưa dứt, bên cạnh đột nhiên có một giọng nói xen vào: “Thì ra các người vào đại học đều là dựa vào việc đút lót tiền, tôi còn tưởng rằng chuyện này chỉ có ở những trường tiểu học, trung học tư nhân ở Tân An mới có. Thì ra là đi học đại học cũng có thể, có điều cô có thể làm như vậy, nhưng chị tôi thì không cần đâu, chị tôi chỉ không muốn tách ra với anh rể mà thôi, nếu chị ấy muốn tới thành phố Bắc học còn cần dùng đến tiền sao? Các thầy cô trong trường học đều khuyên chị ấy thi vào trường Đại học Bắc Thành mà chị ấy còn không thèm suy xét đó.”
Là Trần Dã.
Trần Dã là người ít nói, biểu đạt cảm xúc càng ít, Chu Vấn Bình và Lương Tuyết Đình nghe những lời trước vốn dĩ sắc mặt còn đặc biệt khó coi, nhưng nghe được câu cuối cùng lại cười khẩy một cái, khịt mũi coi thường.
Lương Tuyết Đình nói: “Sao cậu không nói là chị cậu có thể bay lên trời luôn đi?”
Chu Vấn Bình duỗi tay vỗ vỗ Lương Tuyết Đình, cười nói: “Các con bớt tranh cãi đi, nhưng nhìn Tiểu Dã bảo vệ chị của thằng bé như vậy, quan hệ giữa anh chị em vốn là nên hòa thuận yêu thương nhau như vậy mới được.”
Lương Tuyết Đình đen mặt, vẻ mặt căm hận và mỉa mai.
Nhưng cho dù Chu Vấn Bình có dùng những lời này để hoà hoãn lại, thì bầu không khí trong phòng vẫn có hơi cứng ngắc.
Trong không khí tràn đầy xấu hổ.