Mỹ Nhân Thích Được Nuông Chiều - Chương 104
Cập nhật lúc: 2024-08-27 20:10:10
Lượt xem: 127
Kỳ thi cuối kì kéo dài hai ngày.
Ngày đầu tiên sẽ thi môn ngữ văn, tiếng Anh và chính trị.
Ngày thứ hai sẽ thi môn lịch sử và địa lý.
Kết thúc sau hai ngày thi, ngay ngày đầu tiên đã có điểm thi, môn ngữ văn Lâm Khê thi được 112/120 điểm, tiếng Anh được 98/100 điểm, còn môn chính trị thì bảy mươi bảy điểm.
Nhưng mà thành tích này cũng đã đủ khiến cho giáo viên chủ nhiệm và giáo viên bộ môn cảm thấy vô cùng khiếp sợ.
Môn ngữ văn đứng thứ ba cả lớp, tiếng Anh cô đứng hạng nhất lớp, xếp hạng đã bao gồm tất cả học sinh khối khoa học tự nhiên và khoa học xã hội.
Vì thế nên sáng hôm đó, sau khi kết thúc bài thi toán, chủ nhiệm Ngụy đã cố ý tìm giáo viên toán để yêu cầu giáo viên toán rút bài kiểm tra toán của Lâm Khê ra chấm điểm đầu tiên, điểm thi toán không tốt như môn ngữ văn và tiếng Anh nhưng dù sao vẫn đạt chín mươi lăm điểm. Đây là một sự tiến bộ rất lớn so với thành tích ban đầu của cô.
Hiện tại mới chỉ trôi qua một học kỳ mà thôi.
Ngay từ đầu học kỳ, Lâm Khê gần như đứng hạng chót trong tất cả các môn. Thế nhưng hiện tại, hẳn là Lâm Khê có khả năng đứng đầu lớp với tổng số điểm này, quả thực là tiến bộ với tốc độ nhanh như tên lửa.
Vậy thì, chờ thêm một học kỳ nữa trôi qua, thi cuối học kỳ hai và đến lúc thi tốt nghiệp trung học phổ thông thì chắc hẳn điểm số sẽ tăng vọt hơn như thế này nhiều đúng không?
Thành thật mà nói, các giáo viên cảm thấy cực kỳ sốc trước sự tiến bộ này của cô. Trước đây bọn họ thực sự không nhìn ra cô học giỏi đến mức này, có điều nhớ đến hoàn cảnh gia đình của Lâm Khê, sau đó lại nhìn dáng vẻ tươi cười rạng rỡ mỗi ngày, lạc quan chăm chỉ và trạng thái tinh thần hoàn toàn khác biệt so với trước đây. Bọn họ cũng có thể hiểu được tình cảnh bị trễ học trước đây của cô, nghĩ như vậy nên chủ nhiệm Ngụy càng thêm yêu mến và thương xót cô hơn.
Thời gian đăng kí thi vào Học viện Mỹ thuật Hoa Thành và Bắc thành lần lượt và đầu tháng mười hai và đầu tháng một. Dựa theo mẫu đăng ký, Lâm Khê còn nộp thêm một số tác phẩm phác họa và tranh thủy mặc.
Lâm Khê đã nhận được thông báo về kỳ thi năng khiếu, lịch thi vào ngày bảy tháng hai, tức là thứ tư tuần tới.
Cô đến đây để hỏi cô Ngụy xem bên phía Học viện Mỹ thuật Bắc Thành có thông báo tin tức gì mới hay không.
Mặc dù trong lòng cô cơ bản đã quyết định sẽ thi vào Học viện Mỹ viện Hoa Thành nhưng cô vẫn muốn đăng ký thi bên phía Bắc Thành.
Cô chủ nhiệm Ngụy mỉm cười: "Tạm thời vẫn chưa nhận được tin tức gì, nhưng hai ngày trước cô có gọi điện thoại đến đó để hỏi thử thì họ nói rằng hai ngày nữa sẽ có thông báo, sau khi có được thông báo thì chắc chắn cô sẽ gọi cho em để em đến nhận."
Lâm Khê "vâng" một tiếng rồi cảm ơn chủ nhiệm Ngụy.
Cô vừa chuẩn bị nói với cô chủ nhiệm Ngụy rằng cô xin phép về trước thì bà ấy đã nói với giọng hiền từ: "Lâm Khê à, em thật sự định theo học Học viện Mỹ thuật à? Cô thấy thành tích học kỳ này của em có tiến bộ cực kỳ lớn, hiện tại kết quả thi cuối kỳ đã có một số môn rồi, cô thấy lần này ít nhất em cũng có thể lọt vào top năm của ban khoa học xã hội."
"Dựa theo tốc độ tiến bộ này thì chắc hẳn học kỳ tới không nói đến các trường đại học trọng điểm mà ngay cả Đại học Bắc Thành cũng không phải là không thể. Với thành tích này của em mà thi vào Học viện Mỹ thuật thì thật sự quá đáng tiếc."
"Cho dù không thi được vào đại học Bắc Thành thì thi vào Đại học Khoa học Chính trị - Luật hoặc Học viện Ngoại ngữ cũng rất ổn đấy."
Trong mắt các thầy cô, Học viện Mỹ thuật vẫn không tốt bằng các trường đại học trọng điểm khác.
Lâm Khê thầm nghĩ “Cô à cô có thể khen ngợi em quá nhiều, học kỳ này em có tiến bộ lớn như vậy hoàn toàn là bởi vì đầu học kỳ em đã quên đi rất nhiều thứ, thêm cả lí do áp lực tiếng Anh nên kết quả mới không tốt. Hiện tại chính là trình độ học như bình thường của em, nhưng mà cơ hội để tiến bộ nhiều hơn nữa sẽ trở nên rất hạn chế đấy ạ.”
Cô lắc đầu và nói: "Không đâu cô, em rất thích vẽ và bản thân em không có nhiều hứng thú đối với chính trị pháp luật hay là ngoại ngữ gì, vì thế em sẽ không cân nhắc thêm những trường khác đâu cô."
Cô chủ nhiệm Ngụy cảm thấy tiếc nuối đến nỗi vô cùng đau lòng.
Tại sao đứa bé này lại kiên quyết như vậy chứ, hoàn toàn không suy nghĩ gì về tiền đồ sau này của mình gì hết.
Nhưng cô không có cha mẹ nên cũng không thể nào thảo luận vấn đề này với cha mẹ con bé được.
Nghĩ đến chuyện gia đình Lâm Khê, đột nhiên cô chủ nhiệm Ngụy nhớ đến việc Lâm Khê đã đăng ký kết hôn.
Lúc trước khi cô chủ nhiệm Ngụy nghe nói đến chuyện này, bà ấy đã cảm thấy khiếp sợ lo lắng nhưng khi tận mắt chứng kiến trạng thái Lâm Khê càng ngày càng tốt hơn thì bà ấy dần cảm thấy yên tâm, thầm nghĩ hẳn là người đàn ông này đối xử với cô rất tốt.
"Còn chồng em thì sao? "
Cô Ngụy hỏi: "Tiểu Khê à, người đó có ý kiến gì đối với việc em thi vào trường đại học không?"
Ý kiến gì chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-thich-duoc-nuong-chieu/chuong-104.html.]
Có lẽ chỉ cần nơi cô thi là ở thành phố Hoa thì anh sẽ không có bất kỳ ý kiến gì, còn nếu là thành phố Bắc, chính là Đại học Bắc Thành thì chắc chắn anh sẽ cảm thấy không vui.
Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Khê cũng không biết đây là ngọt ngào hay là phiền não nữa.
"Anh ấy không có ý kiến gì đâu cô."
Lâm Khê nói: "Có điều anh ấy vẫn hy vọng em sẽ học ở gần Tân An một chút, vì thế nên sẽ chọn Học viện Hoa Thành."
Cô nói xong liền mỉm cười.
Bản thân Lâm Khê có lẽ cũng không ý thức được, lúc này nụ cười của cô vừa dịu dàng vừa ngọt ngào, trong mắt cô tựa như chứa đầy những ngôi sao lấp lánh, trông vừa xinh đẹp vừa kiều diễm.
Đầu óc cô chủ nhiệm Ngụy lóe sáng khi bà ấy nhìn thấy nụ cười của cô, cả người bà ấy chợt bừng tỉnh.
Trong lòng cô Ngụy thầm nghĩ, Lâm Khê kiên định muốn thi vào Học viện Mỹ thuật Hoa Thành như vậy có phải là bởi vì chồng cô hay không?
Đứa trẻ này là kiểu người trọng tình cảm, dịu dàng lương thiện, lúc nào cũng lấy gia đình làm trọng, năng lực học tập tốt như vậy nhưng vì ông bà bị bệnh nên cô mới không tiếp tục đi học nữa.
Cô Ngụy nghĩ thế liền cảm thấy lúc này có nói cái gì với Lâm Khê thì cũng chỉ vô dụng mà thôi, tốt hơn hết là nên nói chuyện với chồng cô.
Bà ấy thực sự không muốn chôn vùi và lãng phí một hạt giống tốt như vậy.
Ba ngày sau, bảng xếp hạng thành tích tất cả các môn được công bố, Lâm Khê đứng thứ ba cả lớp.
Cô Ngụy cầm bảng thành tích này và quyết đoán gọi một cuộc điện thoại cho nhà Lâm Khê, thím Ngô là người nhận điện thoại, cô Ngụy nói muốn tìm chồng của Lâm Khê.
Thím Ngô ngạc nhiên, có điều hôm nay là thứ bảy, đúng lúc Lương Triệu Thành có ở nhà nên thím Ngô lập tức đưa điện thoại cho Lương Triệu Thành.
Cô Ngụy nói có một số việc cần phải thảo luận trực tiếp với Lương Triệu Thành, Lương Triệu Thành cũng không đợi đến buổi chiều mà anh lập tức nói với thím Ngô một tiếng rồi lái xe đến trường.
Lúc cô Ngụy thấy Lương Triệu Thành, bà ấy cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Thật sự rất bất ngờ.
Trên thực tế, bà ấy không biết nhiều về anh lắm, chỉ là cách đây không lâu thỉnh thoảng sẽ nghe thấy học sinh thảo luận rằng Lâm Khê đã kết hôn. Lúc đó bà ấy cảm thấy rất hoảng hốt nên tìm cơ hội hỏi Lâm Khê, sau đó nghe cô nói chuyện này là do bà nội cô trước khi lâm chung lo lắng cho cô nên mới định ra hôn sự này.
Chuyện của nhà họ Lâm bà ấy cũng biết một ít, khi nghe Lâm Khê nói xong thì chỉ có thể thở dài một tiếng trong lòng, thế nhưng khi nhìn trạng thái hiện tại của Lâm Khê, quả thật hôn sự này đối với Lâm Khê lợi nhiều hơn hại.
Bà ấy nghĩ rằng có lẽ người đàn ông đó sẽ là một chàng trai hiền lành chất phác.
Nhưng lần này tận mắt nhìn thấy anh, rõ ràng trông người này hoàn toàn không có một chút dính dáng gì với mấy chữ hiền lành chất phác kia.
Dáng người to cao đó ngay khi vừa bước vào văn phòng đã lập tức khiến không căn phòng dường như chật hẹp hơn hẳn, dáng vẻ sắc bén, vẻ mặt nghiêm túc uy nghiêm, khí thế mạnh mẽ…
Cô Ngụy đứng ngẩn ra một lúc mới nhớ đến chuyện bắt tay với Lương Triệu Thành, nói: "Cậu là… Cậu Lương sao?"
"Đúng vậy, cô là cô Ngụy đúng không?"
Cô Ngụy bật cười, mời Lương Triệu Thành ngồi xuống rồi nói: "Cậu Lương à, tôi là giáo viên chủ nhiệm lớp Lâm Khê, hôm nay tôi cố ý mời cậu tới đây là vì muốn thảo luận với cậu về chuyện của Tiểu Khê."
Bà ấy lấy hai bảng điểm ra đưa cho Lương Triệu Thành: "Cậu Lương, đây là bảng xếp hạng thành tích thi khảo sát đầu năm khối mười hai của trường chúng tôi và bảng xếp hạng thành tích của lớp trong kỳ thi cuối học kỳ này. Tôi đã dùng mực đỏ để khoanh tròn tên của Lâm Khê trên đó. Cậu nhìn thành tích của Lâm Khê xem, kết quả thi khảo sát đầu năm của em ấy là đứng bảy mươi bốn trong ban khoa học xã hội, còn lần này em ấy đứng hạng ba toàn lớp."
Khi nhìn thấy kết quả các môn học của Lâm Khê, Lương Triệu Thành cũng rất khiếp sợ.
Anh biết cô đã tiến bộ rất nhiều, lúc trước đã sớm biết, nhưng chưa từng ngờ được sẽ tiến bộ đến mức này.
Cô rất tự tin nhưng trong đó có ba phần thành tích và bảy phần tự tin, nếu như cô có bảy phần tự tin, vậy thì hoàn toàn có thể tự tin trăm phần trăm về vấn đề này.
Từ trước đến giờ anh luôn dung túng cho sự tự tin của cô.
Có điều lần này cô chủ nhiệm Ngụy gọi anh tới đây, trong đầu anh còn đang suy nghĩ xem ở trường cô đã xảy ra chuyện gì rồi hay sao? Chẳng lẽ kết quả thi lần này quá tệ sao?
Anh nhìn vào số điểm này rồi khẽ nhíu mày, phải chăng chủ nhiệm lớp đang hoài nghi tính xác thực của điểm thi?