Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mặt khác, ông ấy còn đến văn phòng đại đội của ba Kiều chụp cho ông một tấm ảnh một mình coi như là kỷ niệm nhiều năm ông làm đại đội trưởng cẩn trọng khiến ba Kiều vui vẻ phát điên.
Kiều Trân Trân còn đặt làm một khung ảnh thủy tinh lớn như trước và bỏ tất cả ảnh chụp vào rồi treo ở trong nhà chính nhà cũ Kiều gia. Mỗi ngày người Kiều gia đều phải đi qua xem rất nhiều lần.
Trong thôn cũng luôn có người chạy tới Kiều gia xem ảnh chụp, tuy người trong ảnh không phải mình nhưng đây coi như là đồ chơi hiếm nên tất cả mọi người đều tình nguyện đến xem một chút.
Vì thế mẹ Kiều mua rất nhiều hạt dưa đậu phộng. Gần sang năm mới rồi, dù sao khách tới cũng phải ăn chút gì đó, thịt cá không có nhưng hạt dưa đậu phộng vẫn phải đủ.
......
Bắc Kinh, Tống gia
“Lão Tống, Nhu Nhu đến trường tìm Tống Cẩn hai lần, đến nhà cũng tìm hai lần nhưng lần nào cũng bị Tống Cẩn mắng mà về. Aizzz, không ngờ tính tình nó bướng bỉnh như vậy, ngay cả lễ mừng năm mới cũng không muốn về nhà một chút.” Điền Hồng mặc áo khoác tao nhã khéo léo ngồi ở bên cạnh Tống Quảng Lương ấm ức mà tố khổ.
“Tên bất hiếu này, chờ nó về, xem tôi đánh gãy chân nó thế nào!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-mang-theo-khong-gian-lam-nong-trai/chuong-92.html.]
“Ba, ba đừng nóng giận. Ba uống ngụm trà cho thuận khí. Con nghĩ trong lòng anh Cẩn vẫn nhớ thương gia đình này, chẳng qua muốn cùng chị dâu về nông thôn đón năm mới nên mới không về.” Tống Nhu ở một bên nhỏ giọng nói.
Ngày hôm sau cô ta lại đến tiểu dương lâu một chuyến, kết quả được hàng xóm thông báo họ đã về quê ăn tết. Lúc ấy đã khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ta tức đến đỏ bừng.
Hôm nay vì tới tìm Tống Cẩn cô ta cố tình ăn mặc đàng hoàng và trang điểm tỉ mỉ một chút. Nào ngờ ngay cả người cũng không thấy được, nông thôn thâm sơn cùng cốc kia có cái gì tốt để mà về.
“Đưa vợ về nhà mẹ đẻ, theo lý thuyết cũng không sai. Chỉ là dù thế nào cũng có thể về nhà thăm một chút.” Điền Hồng thở dài một hơi rồi tiếp tục nói: “Lão Tống, ông cũng đừng nóng vội. Chờ vài ngày nữa bọn họ từ nông thôn về thì nhất định vẫn phải tới.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Điền Hồng không nói lời này còn tốt, vừa nói như thế khiến có vẻ nhà mình so ra kém bên kia, như thể phải cứng rắn yêu cầu Tống Cẩn trở về. Tống Quảng Lương tức giận nói: “Nó dám không về! Nó không muốn nhận cha thì thôi, tôi còn không muốn nhận đứa con trai này!”
“Ba, còn con và em trai. Chúng con đón năm mới cùng ba.” Tống Nhu thuận thế rót thêm chút nước ấm vào chén trà của Tống Quảng Lương.
Nhìn con gái ngoan ngoãn đáng yêu, cuối cùng tâm trạng Tống Quảng Lương cũng thoải mái hơn một chút. Điền Hồng cũng ở bên cạnh ngoan ngoãn thuận mắt, một vẻ vợ hiền.
Mùng tám tết Tống Cẩn sẽ khai giảng nên mùng năm cả nhà mới lên đường về Bắc Kinh.
Ở thôn Hồng Kỳ chừng mười ngày, lúc về cũng xách bao lớn bao nhỏ, có: hoa quả khô mẹ Kiều chuẩn bị, một ít khoai lang khô, cá nhỏ khô vân vân. Tất cả đều là tự tay bà phơi nắng, tuy Kiều Trân Trân không thiếu những thứ này nhưng không chịu nổi cứ điểm cứng rắn của mẹ Kiều.