Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại - Chương 67

Cập nhật lúc: 2025-04-27 22:51:31
Lượt xem: 22

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Kiều Trân Trân nhảy dựng lên, tức giận nói: “Chúng ta không phải đã nói rồi sao, không đi Bắc Kinh với anh!”

“Không được, nhất định phải về cùng nhau!” Thái độ của Tống Cẩn rất cứng rắn.

Lần này, đến lượt Kiều Trân Trân bị chọc cười, lạnh lùng nói: “Tống Cẩn, anh có tư cách gì mà quyết định thay tôi?”

“Chỉ vì anh là chồng em, em phải nghe lời anh. Em yên tâm, mặc dù bây giờ anh kiếm không được nhiều, không thể để hai mẹ con em ngày nào cũng ăn thịt.

Nhưng thời gian này sẽ không kéo dài quá lâu, anh sẽ chăm sóc tốt cho hai mẹ con em.” Trong mắt Tống Cẩn lóe lên ánh nhìn nghiêm túc và kiên định.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhưng Kiều Trân Trân không cảm kích, cười lạnh một tiếng:

“Hừ, chồng? Tống Cẩn, tôi phải nhắc anh sao, đến bây giờ chúng ta vẫn chưa đăng ký kết hôn. Về mặt pháp luật căn bản không phải là vợ chồng, nếu chúng ta muốn ly hôn, thậm chí không cần đến cục dân chính. Chỉ cần bảo ba tôi viết cho chúng ta một tờ giấy chứng nhận là được.”

Chuyện đăng ký kết hôn này, Tống Cẩn không ngờ tới. Chủ yếu là do kết hôn nhiều năm như vậy, con cái đã lớn thế này rồi nên anh thực sự quên mất. Bây giờ nghe Kiều Trân Trân nói vậy, mới biết chuyện này là một cái gai trong lòng Kiều Trân Trân. Ước chừng nhiều năm nay trong lòng cô vẫn luôn nhớ đến, chắc hẳn sau lưng không ít lần oán trách anh.

Lòng Tống Cẩn dâng lên một tia áy náy: “Chuyện này là lỗi của anh, anh quên mất rồi. Vậy thì, ngày mai chúng ta đến thị trấn đăng ký kết hôn.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-mang-theo-khong-gian-lam-nong-trai/chuong-67.html.]

“Đây là chuyện đăng ký kết hôn sao? Tống Cẩn, anh nhìn chúng ta xem, có giống vợ chồng không? Thôi được rồi, sau này anh cũng không cần về nữa, chúng ta coi như quen biết một thời gian rồi chia tay tốt đẹp. Tôi biết lúc đầu kết hôn, anh không vui lắm, là tôi tính kế anh, tôi xin lỗi anh.

Nhưng tôi là phụ nữ, chuyện này rốt cuộc là tôi chịu thiệt. Vì vậy con trai tôi nuôi, tôi sẽ nuôi chúng khôn lớn. Tuy nhiên, anh yên tâm, chúng cũng sẽ không không nhận anh. Đợi sau này lớn lên, vẫn sẽ hiếu thuận với anh.

Bây giờ anh là sinh viên ưu tú của trường đại học Bắc Kinh, tiền đồ vô lượng, tìm một người bạn chiến đấu cùng chung chí hướng với anh, cuộc sống nhất định sẽ ngày càng tốt hơn.”

Kiều Trân Trân nói một tràng dài, giọng điệu hoàn toàn là vì anh mà suy nghĩ, biểu cảm vô cùng chân thành.

Tống Cẩn không thể tin nhìn Kiều Trân Trân, ánh mắt cô chân thành, biểu cảm chân thành, không phải muốn vô lý gây sự nhân cơ hội làm loạn. Cô nói đều là lời trong lòng, cô thực sự nghĩ như vậy. Cô nhìn vào mắt mình, không còn si mê nữa. Ánh mắt trong trẻo, nhìn một cái là thấy đáy. Những e thẹn, những vui mừng đó, đều không còn nữa.

Nhưng, sao có thể chứ? Ban ngày, cô còn ôm eo mình vừa sờ vừa véo, nói chuyện cũng liếc mắt đưa tình, cười nói dịu dàng. Mới bao lâu mà cô đã thay lòng đổi dạ?

Sự thay đổi này khiến Tống Cẩn nhất thời không biết làm sao, vị trí trái tim cũng truyền đến một trận đau nhói. Anh nhíu mày nhìn Kiều Trân Trân, ánh mắt sâu thẳm, nhìn đến nỗi Kiều Trân Trân trong lòng run rẩy.

Ánh mắt này thực sự chứa đựng quá nhiều thứ, Kiều Trân Trân trong chốc lát không hiểu được.

Khoảnh khắc tiếp theo cô đã rơi vào một vòng tay nóng bỏng, bị người ta ôm chặt không kẽ hở. Kiều Trân Trân chỉ cảm thấy nhiệt độ trên người Tống Cẩn rất cao, nóng đến nỗi cô thấy mơ hồ, như thể sắp tan chảy vậy.

Sau đó, nụ hôn nồng cháy như mưa bão giáng xuống. Bàn tay trên eo rộng lớn và nóng bỏng, lúc này đang muốn bóp nát cô, nhét vào cơ thể đối phương.

Loading...