Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại - Chương 214

Cập nhật lúc: 2025-04-30 02:41:12
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi Tống Đại Bảo rửa tay xong đi ra, Kiều Trân Trân tuyên bố ăn cơm, mọi người mới cùng nhau động đũa ăn.

Kiều Trân Trân vừa ăn cơm vừa tùy ý nói: “Đồng chí Tống, tôi cảm thấy vẫn nên báo động cho anh một tiếng, miễn cho anh phạm sai lầm.”

Tống Cẩn nhìn biểu cảm nhỏ trên mặt Kiều Trân Trân, có chút dở khóc dở cười: “Vợ đại nhân, bây giờ anh một lòng nhào vào trong nhà máy, chỉ mong có thể tách mình ra làm hai nửa: một nửa ở lại nhà máy làm việc, một nửa đến nhà máy cơ khí Bắc Kinh theo dõi. Nào có tinh lực làm việc khác.”

“Dù sao anh phải luôn luôn đề cao giác ngộ, nghiêm khắc yêu cầu bản thân, có nghe hay không?”

“Anh hiểu mà, em cứ yên tâm, chỗ này của anh chỉ có em và bọn nhỏ.” Tống Cẩn chỉ chỉ vị trí trái tim của mình.

  

......

Vài ngày nữa chính là hội chợ ngoại thương, Kiều Trân Trân gọi điện thoại cho ba Kiều hỏi ông bên kia đã mua vé chưa. Họ hiện tại đã sẵn sàng lên đường tới đây.

Cho dù Kiều Trân Trân quên thì đám người ba Kiều cũng sẽ không quên. Cả nhà vì lần này đến Bắc Kinh mà lên kế hoạch rất lâu. Nếu không phải đứa nhỏ phải đi học, trong nhà không thể thiếu người, phỏng chừng sẽ là cả nhà tới.

Kết quả thương lượng cuối cùng là: ba Kiều mẹ Kiều, cùng với ba anh trai, mặt khác chính là chị dâu cả Trương Thúy Hoa cùng với con gái Kiều Đại Ny, và con trai nhà anh hai Kiều Kiến Bình và con gái Kiều Nhị Ny, tổng cộng chín người cùng nhau lên thành phố.

Trong ba đứa trẻ này, đứa lớn nhất là sáu tuổi, đứa nhỏ nhất là năm tuổi đều chưa được đưa đi học nên lần này mới có thời gian đi theo.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trong nhà anh ba còn có một đứa con trai ba tuổi, vốn cũng muốn tới. Nhưng đứa nhỏ còn quá nhỏ sợ trên đường có sơ xuất gì nên ba Kiều liền làm chủ, lần này đừng tới nữa.

Hơn nữa trong nhà còn có mấy đứa nhỏ lớn phải ăn cơm, cũng không thể để cho vợ anh hai Lưu Tiểu Thanh một mình chăm sóc nên vợ anh ba Triệu Tố Phân cũng ở lại.

Vì thế, trong lòng Trương Thúy Hoa có thể vui vẻ vì cô ấy là người con dâu duy nhất đi theo lên Bắc Kinh. Cái này tuyệt đối đủ để cô ấy ở trong thôn thổi phồng cả đời.

Hẹn xong thời gian với ba Kiều, Kiều Trân Trân lại chạy tới xưởng ớt phía Nam thành phố tìm anh Giang. Lúc trước Kiều Trân Trân vẽ cho anh Giang một ít bản vẽ đóng gói hộp quà và bảo anh ấy thử làm một ít hàng mẫu ra xem, hôm nay vừa vặn là ngày hẹn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-mang-theo-khong-gian-lam-nong-trai/chuong-214.html.]

Trước khi Kiều Trân Trân đến đã gọi điện thoại cho anh Giang nên cô vừa đến đã được mời vào phòng họp. Anh Giang dẫn mấy người trong phòng thiết kế đã chờ, trên bàn còn bày bảy tám cái hàng mẫu.

Trong đó ba cái là Kiều Trân Trân vẽ, mấy cái khác đều là đồng nghiệp bộ phận thiết kế làm.

Kiều Trân Trân vừa tiến vào, anh Giang liền hưng phấn nói với cô: “Quả nhiên là người dựa vào quần áo, ngựa dựa vào yên ngựa. Mấy cái bao bì này vừa ra thì cảm giác đẳng cấp tương ớt của chúng ta đã tăng lên trong nháy mắt.”

Cầm mấy hàng mẫu kia kiểm tra từng cái một, Kiều Trân Trân gật đầu: “Quả thật rất tốt, sau này cũng có thể đưa ra phần ăn tương tự, tốt nhất là làm phong phú chủng loại một chút. Ví dụ như trong một hộp quà có hai chai tương ớt và thêm hai chai đồ ăn bà ngoại hoặc là hai chai tương dưa chuột củ cải gì đó.”

“Đúng vậy, tôi cũng đang muốn nói với cô chuyện này. Chủng loại trước đây của chúng ta quả thật có chút đơn nhất.”

“Việc này anh làm chủ là được, không cần thương lượng với tôi nữa. Lần này tôi khẩn cấp gọi anh làm hộp quà này là vì muốn đi tham gia hội chợ ngoại thương tổ chức ở trung tâm triển lãm quốc tế.” Kiều Trân Trân nói mục đích thực sự của cô cho anh Giang.

Hội chợ ngoại thương lần này cô biết quá muộn nên không tranh được gian hàng, nhưng điều này cũng không có nghĩa là cô chỉ có thể bỏ qua cơ hội này một cách vô ích.

Không có gian hàng cố định, cô có thể thiết lập gian hàng lưu động, ví dụ như gian hàng lưu động “hình người” của cô.

Cầm hộp quà đóng gói đẹp mắt như vậy xuất hiện ở hội chợ ngoại thương nhất định sẽ có người hỏi. Sau đó, cô có thể giới thiệu với người khác tương ớt Kiều thị của các cô.

Vì vậy trên phương diện thiết kế bao bì bên ngoài, Kiều Trân Trân đã bỏ ra rất nhiều tâm tư nhằm vào sở thích thẩm mỹ của người nước ngoài, cô đã thiết kế ba mẫu đồ án đặc sắc rõ ràng theo phong cách Hoa Quốc với màu sắc tươi sáng, thiết kế khéo léo, vô cùng thu hút sự chú ý của mọi người.

Không nói người nước ngoài thích, ngay cả Kiều Trân Trân cũng rất thích. Mấy người anh Giang thấy cũng là hai mắt tỏa sáng.

Ngoài ra, Kiều Trân Trân còn thiết kế danh thiếp nguyên tố phong cách Hoa Quốc đồng bộ, trên đó có địa chỉ liên lạc và số điện thoại có cả tiếng Trung và tiếng Anh. Bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh bạn bè có ý định đến nhà máy giao lưu tham quan.

Anh Giang nghe Kiều Trân Trân nói xong những lời này, thật sự là xem thế là đủ rồi mà hóa ra còn có thao tác như vậy. Không hổ là chủ ý mà bà chủ nghĩ ra.

Nhưng Kiều Trân Trân cũng có lúc tính sai, ví dụ như lúc trước cô chỉ lấy mười tấm vé vào cửa ở chỗ Thẩm lão. Sớm biết cô cần một trăm tám mươi tấm mới tốt.

Mặc dù như thế, Kiều Trân Trân cũng còn dự định đến hiện trường thử vận may trong ngày hội ngoại thương. Thẩm lão hẳn là sẽ ở bên kia, đến lúc đó cô sẽ tìm ông hỗ trợ dẫn vài người vào, hẳn là vấn đề không lớn.

Loading...