Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thay vì đưa tay ra đón, Tống Cẩn nói với Daniel bằng tiếng Anh: “Vợ tôi dị ứng với phấn hoa, vì vậy, cô ấy không thích hoa.”
Lúc trước Daniel đã nhìn thấy người đàn ông này. Anh ở cùng một chỗ với Thẩm Chấn Quốc nên Daniel cho rằng anh ta là bạn của Thẩm Chấn Quốc, nhưng không ngờ người này lại là chồng của Kiều Trân Trân. Kiều Trân Trân trẻ như vậy mà đã kết hôn rồi sao?
Daniel đột nhiên hơi ngượng ngùng, thật ra anh ta cũng không hẳn thích Kiều Trân Trân, chỉ là từ nhỏ người bên cạnh đối với anh ta đều là a dua nịnh hót, đột nhiên đụng phải Kiều Trân Trân như vậy nên nổi lên một chút hứng thú. Chẳng qua không ngờ người ta đã kết hôn, vì thế nói một câu xin lỗi rồi nhanh chóng rời đi.
Tống Cẩn quay đầu lại nhìn Kiều Trân Trân bất đắc dĩ thở dài. Hoa đào của vợ hơi nhiều, chúng ta phải luôn luôn đề cao cảnh giác mới được.
Kiều Trân Trân nhún nhún vai tỏ vẻ việc này hoàn toàn không liên quan đến tôi, được không.
Thẩm Chấn Quốc cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng, dù sao Kiều Trân Trân cũng tới giúp ông phiên dịch.
Ngày hôm sau,toàn bộ quá trình khi Kiều Trân Trân làm phiên dịch, Tống Cẩn đều có mặt.
Kiều Trân Trân làm phiên dịch cho người nước ngoài, Tống Cẩn làm phiên dịch cho Thẩm Chấn Quốc, hai vợ chồng phối hợp vô cùng ăn ý. Thẩm Chấn Quốc cũng rất vui vẻ, Tống Cẩn này mạnh hơn Tiểu Trương kia nhiều, phiên dịch vừa nhanh vừa chuẩn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-mang-theo-khong-gian-lam-nong-trai/chuong-199.html.]
Buổi chiều xe lửa đã đến trạm cuối cùng, sau khi sắp xếp nhân viên phiên dịch mới ở bên Thẩm Chấn Quốc, Tống Cẩn liền dẫn Kiều Trân Trân rời đi.
Thẩm Chấn Quốc vốn còn muốn sắp xếp xe đưa đám Kiều Trân Trân về, sau đó thấy có người lái xe tới đón bọn họ thì không nói gì.
Khi Daniel nhìn thấy Tống Đại Bảo và Tống Tiểu Bảo ôm Kiều Trân Trân gọi mẹ, cả người anh ta đều không ổn. Kiều Trân Trân này không chỉ kết hôn, con trai cũng đã lớn như vậy. Điều này thật sự không thể trách anh ta, ai bảo Kiều Trân Trân nhìn qua giống một cô gái nhỏ mười tám mười chín tuổi chứ.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lần này là đoàn người Kiều Trân Trân của anh Giang tới đón, mấy người đến khách sạn ăn cơm tối trước, sau đó anh Giang liền đưa bọn họ trở về tòa nhà nhỏ. Trước khi anh rời đi còn để lại xe hơi của mình, thuận tiện cho Kiều Trân Trân ra ngoài làm việc.
Khoan hãy nói, anh Giang làm việc rất thoải mái, Kiều Trân Trân còn chưa mở miệng đã sắp xếp cho cô rất rõ ràng.
Sáng sớm ngày hôm sau, Kiều Trân Trân liền dẫn Tống Đại Bảo và Tống Tiểu Bảo sang phòng bên cạnh thăm bà Vương, thuận tiện lấy cho bà chút đặc sản Thiểm Bắc mang về.
Bà Vương vừa nghe bọn họ sắp về Bắc Kinh phát triển, vui vẻ kéo Kiều Trân Trân: “Thật tốt quá, cháu không biết đâu, nơi này, thím ở bên cháu là tốt nhất.”
Sau đó Kiều Trân Trân và Tống Cẩn lại dẫn bọn nhỏ đến trường tiểu học nhân dân số 1 phố Tỉnh Loan tìm hiệu trưởng Thái để làm thủ tục chuyển trường cho Tống Đại Bảo.
Có căn cứ phê duyệt, hơn nữa trước đó Tống Đại Bảo cũng chuyển từ đây ra nên hiệu trưởng Thái nhanh chóng sắp xếp người làm thủ tục nhập học cho hai anh em để thứ hai tuần sau có thể tới học bình thường.