Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nào ngờ Vân Thư vừa dứt lời, Kiều Trân Trân đã dùng tiếng Anh lưu loát nói: “John, rất vui khi gặp anh. Ngoài ra, cô Vân, chúng ta không thân thiết lắm nên cô không hiểu tôi là bình thường nhưng cô lại mắc một lỗi không nghiêm túc. Sao cô lại thích đưa ra kết luận như vậy, bình thường làm việc cũng vậy sao?”
Kiều Trân Trân giả vờ rất lo lắng, quay sang Tống Cẩn, giọng điệu nũng nịu nói: “Ông xã, tiêu chuẩn tuyển dụng của các anh thấp quá rồi đấy? Sao người nào cũng có thể vào được vậy? Em thật lo cho đất nước, dù sao nghiên cứu khoa học rất tốn kém, một người như cô Vân thế này phải lãng phí bao nhiêu tiền của đất nước chứ!”
Vân Mộng Hạ Vũ
Tống Cẩn rất ít khi thấy Kiều Trân Trân nũng nịu như vậy, hơn nữa cô còn gọi mình là ông xã trước mặt người ngoài. Bình thường cô đều gọi là lão Tống, hoặc trực tiếp gọi là đồng chí Tống. Kiều Trân Trân như vậy khiến Tống Cẩn thích thú vô cùng.
Vợ yêu đương nhiên phải chiều chuộng. Tống Cẩn vội vàng thuận theo lời vợ, nói với Vân Thư: “Cô Vân, cái tật này của cô thực sự phải sửa rồi.”
Vân Thư:...
Lục Minh nghe vậy, liếc nhìn Kiều Trân Trân và Tống Cẩn với vẻ kinh ngạc. Trước đây anh ta ở cùng John, thường nghe anh ta kể về cô Kiều, nói cô là một người rất thông minh và xinh đẹp nhưng không ngờ người này lại là vợ của Tống Cẩn.
Lục Minh biết Tống Cẩn. Anh ta, Vân Thư và Tống Cẩn cùng lớn lên trong một khu tập thể, mặc dù không thân thiết lắm nhưng đều biết nhau, hồi nhỏ còn cùng nhau chơi bóng rổ ở sân bóng của khu tập thể.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-mang-theo-khong-gian-lam-nong-trai/chuong-159.html.]
Lúc mới về nước, anh ta có nghe người nhà kể về chuyện nhà họ Tống, đương nhiên cũng nhắc đến việc Tống Cẩn về nông thôn, còn cưới một cô vợ nông thôn. Chỉ là không ngờ cô vợ nông thôn này lại hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của mọi người, thậm chí có thể nói là không kém Vân Thư bao nhiêu.
Tuy nhiên trong lòng Lục Minh, đương nhiên Vân Thư vẫn là tốt nhất. Đây là cô gái anh ta thích từ thời trung học, cho đến tận bây giờ anh ta đã ba mươi tuổi vẫn chưa kết hôn, chính là vì vẫn luôn chờ Vân Thư.
Vân Thư rất hiểu tâm ý của Lục Minh đối với mình. Nói thật, nếu không có Tống Cẩn ở trước thì Lục Minh cũng rất tốt, ngoại hình, gia thế, học vấn đều không tệ.
Nhưng người được cưng chiều thì luôn cho đó là lẽ đương nhiên. Lục Minh vẫn luôn theo đuổi và nâng niu cô ấy, Vân Thư đã sớm quen rồi, cho nên không thấy có gì thú vị, ngược lại còn cho rằng đó là bình thường.
Thực ra Vân Thư cũng đã nghĩ, năm nay mình đã không còn trẻ nữa, có nên cân nhắc đến chuyện ở bên Lục Minh không nhưng cuối cùng vẫn kiêu ngạo, không muốn ủy khuất mình.
Cô ấy nghĩ, nếu đến ba mươi tuổi vẫn chưa ổn định, cô ấy sẽ nghiêm túc cân nhắc đến Lục Minh.
Chỉ là chuyện này không thể để Lục Minh biết. Trước đó cô ấy cũng cần dành chút thời gian để đối phó với Lục Minh, coi như là vì anh ta đã bảo vệ mình nhiều năm nay vậy.
Tàu còn khoảng hai mươi mấy phút nữa là đến ga cuối Bắc Kinh. Tống Cẩn và Kiều Trân Trân nói rõ mục đích đến, rồi ngồi cùng với John và những người khác.