Mỹ Nhân Mang Theo Không Gian Làm Nông Trại - Chương 125

Cập nhật lúc: 2025-04-28 23:00:25
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Quý vị khán giả, trong khoảng thời gian chờ giám khảo chấm điểm thì chúng tôi cũng không thể để mọi người ngồi không như vậy được tôi đề nghị, mọi người có thể ngẫu hứng lên sân khấu biểu diễn một tiết mục. Tôi vừa mới xin lãnh đạo cơ sở và họ cũng đã đồng ý cho các đồng chí lên sân khấu biểu diễn tiết mục, giải thưởng mọi người có thể nhận được là một cái khăn tắm. Để tôi xem, ai là dũng sĩ đầu tiên, hoan nghênh mọi người giơ tay đăng ký, hoặc đề cử người bên cạnh mình cũng được.”

Tôn Điềm Điềm vừa dứt lời, thì trong hội trường đã xuất hiện những tiếng ồn ào, còn có không ít người lớn tiếng bảo Tôn Điềm Điềm tự mình lên trước.

Tôn Điềm Điềm thấy thế thì đương nhiên cũng hào phóng đồng ý, sau đó hát một bài “Anh hùng ca ngợi”. Vẻ ngoài của cô ta rất xinh đẹp, giọng hát lại ngọt ngào khi hát lại rất êm tai nên nhận được sự hưởng ứng nhiệt liệt của tất cả mọi người, trong đó đa số đều là những nam đồng chí trẻ tuổi.

Chỉ là Kiều Trân Trân nghe xong liền cảm thấy có chút không thích hợp, nhất là khi Tôn Điềm Điềm vừa hát vừa nhìn về phía cô, ánh mắt còn rất thâm tình nữa.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bài hát “Anh hùng ca ngợi” này hẳn là đang thể hiện nỗi nhớ và ngưỡng mộ của em gái đối với anh trai đã qua đời của mình, sao cô ta còn hát ra một chút ý vị thâm tình khó tả, sau đó cô lại nhìn về phía Tống Cẩn bên cạnh, Kiều Trân Trân thoáng cái liền hiểu mọi chuyện đang xảy ra.

Kiều Trân Trân:...Miệng của cô thật sự muốn phun ra một chút mùi thơm mà!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-mang-theo-khong-gian-lam-nong-trai/chuong-125.html.]

Tôn Điềm Điềm hát xong, lại bắt đầu cho mọi người đăng ký lên sân khấu biểu diễn, sau đó không biết ai hô một câu “Để Kiều Trân Trân lên đi”, cũng không biết là vô tình hay cố ý vốn chỉ là một câu thuận miệng âm thanh cũng khá nhỏ, nhưng Tôn Điềm Điềm lập tức nghe thấy:

“Tôi nghe được có người đề nghị, để đồng chí Kiều Trân Trân lên sân khấu biểu diễn, xem ra vị đồng chí này nhất định phải có tài năng hơn người rồi, vậy chúng ta có nên vỗ tay hoan nghênh vị đồng chí này lên sân khấu một chút hay không?”

Vừa dứt lời, ở dưới khán đài liền vang lên những tiếng vỗ tay như sấm, thậm chí còn có người đang hô “Kiều Trân Trân, mau lên sân khấu nào”, cũng không biết là vô tình hay cố ý nhưng mà mọi người đều muốn xem Kiều Trân Trân lên sân khấu biểu diễn một tiết mục.

Đã đến nước này rồi thì Kiều Trân Trân không hiểu nữa thì cô chính là một kẻ ngốc, ánh mắt cô nhìn về phía Tôn Điềm Điềm lộ ra vẻ lạnh lùng, Tôn Điềm Điềm cũng không yếu thế chút nào, hợp tình hợp lý đứng đối diện với cô, bày ra dáng vẻ giống như bắt buộc cô phải lên sân khấu.

Đây xem như là một sự khiêu khích trực tiếp, đương nhiên Kiều Trân Trân không thể nhịn được nữa, cô ném áo khoác cho Tống Cẩn cầm, ngẩng cao đầu và bình tĩnh bước lên sân khấu.

Dáng vẻ của cô rất ưu nhã không nhanh không chậm, tựa như là một vị nữ vương tôn quý, làm cho tất cả mọi người phải bái phục dưới sự uy nghiêm của cô vậy.

Tôn Điềm Điềm nhìn thấy sự trào phùng và khinh thường ở trong mắt cô, giống như đang nhìn một con rệp vậy, nhất thời cô ta cảm thấy giận dữ, một người nông thôn như cô thì cho rằng mặc một bộ quần áo xinh đẹp lên thì có thể thay đổi được sao, chờ lát nữa sẽ cho cô đẹp mặt.

Loading...