Kiều Trân Trân thấy vẫn còn trống hơn một mẫu đất, vì thế lại mua một số cây bách gai, thuộc loại cây nhỏ thường xanh, cũng là loài chịu lạnh chịu hạn, gỗ có thể dùng để làm nguyên liệu làm nội thất, rễ có thể làm thuốc. Cô cũng thay thế một nửa bằng hạt giống của thương thành trong không gian, sau đó trồng hết toàn bộ.
Còn những chuyện sau đó thì giao cho các đồng chí nông dân được thuê đến quản lý, tìm một người trong đó tên là Triệu Hữu Tài trực tiếp quản lý mọi chuyện, Kiều Trân Trân coi như phủi tay làm chưởng quỹ. Dù sao trồng trọt bón phân gì gì đó, Kiều Trân Trân cũng dốt đặc cán mai.
Nhưng Triệu Hữu Tài cũng không biết trồng cam thảo như thế nào, Kiều Trân Trân nói đây là một loại dược liệu Đông y, anh ta làm gì biết thuốc Đông y là gì đâu chứ, hỏi Kiều Trân Trân, thì Kiều Trân Trân liền kêu công ty hạt giống ở thành phố đã cung cấp một số cách trồng trọt, sau đó kêu Triệu Hữu Tài tự mình tìm cách.
Hôm nay, Kiều Trân Trân xách giỏ, chuẩn bị đến bãi đất trống đối diện khu nhà nhổ một củ cải trắng, buổi tối định làm miến cải trắng.
Đó là một mảnh ruộng nhỏ dô cô tự mình trồng trọt, nằm ngay tại khu cửa chính, chỉ cách khu tập thể một con đường cái mà thôi.
Rau dưa trong căn cứ không đủ, Kiều Trân Trân thường xuyên ngủ nướng dậy muộn nên không có mua được.
Bởi vì rau dưa rẻ, hơn nữa cũng là thứ thiết yếu cho cuộc sống cho nên mọi người trong khu nhà đều giành giật với nhau, đi trễ đương nhiên sẽ không có.
Vì thế Kiều Trân Trân liền định tự mình trồng, tuy rằng trong không gian có, nhưng dù sao cũng phải tự mình làm một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-mang-theo-khong-gian-lam-nong-trai/chuong-118.html.]
Đối diện cửa chính của viện là khu đất hoang không có người ở, hỏi qua chủ nhiệm Hồ ở văn phòng cấp dưới thì ông ấy nói không có vấn đề gì cả nên cô có thể trồng rau ở đây, cô đã trồng một ít cải trắng, cà rốt, còn có hành và tỏi nữa.
Nhưng việc này cô làm lại bị một số người khác châm chọc, nói rằng Kiều Trân Trân không hổ danh là người nông thôn tới, thích trồng trọt khắp nơi đúng là xuất thân chân đất cả đời.
Kiều Trân Trân ở bên này thì cũng giống như trước đây, bình tĩnh trồng trọt, tùy tiện gieo chút hạt giống, nhớ tới thì tưới nước không nhớ ra thì mặc kệ.
Mặc dù như thế, những cái cây đó vẫn tồn tại một cách kiên cường, một mảnh nhỏ xanh mơn mởn, nhìn thôi đã thấy đẹp mắt rồi.
Sau đó, đã xảy ra một vụ việc trộm thức ăn.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lúc mới bắt đầu, Kiều Trân Trân cũng cảm thấy không sao cả, trộm thì cứ trộm đi, nhưng sau đó, đồ ăn bị trộm càng ngày càng nhiều quả thật không kiêng nể gì mà vì thế cô liền tìm chủ nhiệm Hồ để khiếu nại.
“Chủ nhiệm Hồ, tất cả mọi người ở đây đều là hàng xóm láng giềng với nhau, bình thường ứng phó khẩn cấp, nhổ chút hành tây hay tỏi gì đó, tôi cũng không nói gì, nhưng gần đây thật sự là quá đáng lắm rồi, cải trắng trồng trong đất toàn bộ đều bị trộm đi, một chút cũng không để lại gì, cái này cũng quá khinh thường người khác rồi!” Kiều Trân Trân rất tức giận
Chủ nhiệm Hồ cũng cảm thấy tính chất của sự việc này rất nghiêm trọng, bình thường nếu mọi người muốn ăn, có thể tự mình đi mua, hoặc là cũng có thể xin Kiều Trân Trân cách trồng rồi học cách tự mình trông, dù sao mảnh đất đối diện đường cũng còn trống rất nhiều.
Tên trộm đồ ăn này cũng là một tên ngu xuẩn, sao lại trộm toàn bộ cải trắng trong đất đi, tốt xấu gì cũng để lại cho chủ nhân một chút chứ.