Từ thành phố gửi đến đây chỉ riêng phí vận chuyển thôi cũng đã rất đắt đỏ rồi, có điều, Kiều Trân Trân nói là do bạn bè tặng, không tốn tiền chút nào, nhưng không ai tin cả, đồ đắt như vậy ai có thể tặng được chứ, nhà Kiều Trân Trân cũng không phải là quan lớn gì, nhất định là Kiều Trân Trân sợ bị người ta nói xấu, nên mới cố ý nói như vậy.
Kiều Trân Trân:... Đúng là sợ bị người ta nói xấu, nhưng mà hình như cũng không có tác dụng gì, vẫn ở trung tâm chú ý của mấy chuyện bát quái, ai da! Độ thảo luận quá cao cũng rất phiền não đó!
Đương nhiên tủ lạnh không phải là do người khác tặng mà là do Kiều Trân Trân bỏ ra một số tiền lớn để mua.
Đây là do có một lần gọi điện thoại cho Hoàng Tam, nghe anh ta nói anh ta có rất nhiều tủ lạnh, thuận miệng hỏi một câu Kiều Trân Trân có muốn mua hay không.
Kiều Trân Trân không thiếu tiền đương nhiên muốn mua rồi, tuy rằng buổi tối căn cứ sẽ hạn chế điện, nhưng chỉ cần sau khi hạn chế điện không mở tụ lạnh nữa là được, vẫn có thể chống đỡ đến sáng mai khi khôi phục điện.
Hơn nữa có tủ lạnh, cô có thể làm rất nhiều đồ uống ướp lạnh và những món tráng miện lạnh, khi nói đến việc thoã mãn cơn thèm ăn thì Kiều Trân Trân rất tích cực, không sợ phiền toái chút nào.
Vân Mộng Hạ Vũ
Sau đó, Tống Cẩn, Tống Đại Bảo, còn có Tống Tiểu Bảo thường xuyên được ăn bún lạnh, dưa hấu ướp lạnh, cháo đậu xanh ướp lạnh cháo đậu đỏ rồi có cả cháo Bát Bảo, nước ô mai, sữa chua hai lớp để lạnh, nước cam ướp lạnh nước táo cùng các loại khác, vào mùa hè nóng bức ăn một chén đồ tráng miện ướp lạnh thôi, thì thật sự là không thể thích hơn được nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-mang-theo-khong-gian-lam-nong-trai/chuong-113.html.]
Đương nhiên, không thể thiếu đi phần của thầy Cố được.
Tống Cẩn không thích Hoàng Tam lắm, mặc dù biết Hoàng Tam chẳng có ý nghĩ gì không an phận với Kiều Trân Trân cả, Kiều Trân Trân càng không có ý nghĩ gì với Hoàng Tam, nhưng anh vẫn không thích lắm, nhưng cũng chẳng ngăn cản Kiều Trân Trân và Hoàng Tam qua lại với nhau chỉ là đôi khi anh vẫn nghĩ, lúc nào thì mình cũng có thể vì Kiều Trân Trân mà làm chút gì đó.
Ở trong nhà này, dường như vẫn luôn là Kiều Trân Trân phải hi sinh, sự hi sinh của anh, ngoại trừ chút tiền lương và trợ cấp ra, thì hình như cũng không còn gì khác.
Nhưng Kiều Trân Trân có tiền, chút trợ cấp và tiền lương của anh đối với Kiều Trân Trân mà nói, hay đối với gia đình này mà nói thì chẳng có chút tác dụng nào cả, thậm chí mỗi ngày anh còn bận rộn nhiều việc, ngay cả thời gian làm bạn với các con cũng không có.
Về điều này làm cho Tống Cẩn có chút buồn rầu, cũng cảm thấy áy náy với Kiều Trân Trân.
Nhưng Kiều Trân Trân thì cảm thấy rằng sự hi sinh của hai người bọn họ chẳng có gì sai cả, bọn họ là một cá thể độc lập, không cần so đo ai hi sinh nhiều ai hi sinh ít, chỉ cần tấm lòng của hai người luôn hướng về một nơi chỉ cần đều vì cái nhà này mà cố gắng, vậy là đủ rồi.
Hơn nữa, Tống Cẩn đã làm những việc cống hiến cho tổ quốc và nhân dân, xây dựng một đất nước ngày càng phát triển hơn, gia đình nhỏ còn có thể không tốt được sao.