Hôm nay xe mua sắm cũng đi ra để mua sắm, bình thường sáng sớm đi thì đến giữa trưa mới có thể trở về, thời gian vừa hay đúng lúc người của căn cứ có thể đi ké xe miến phí về đây xem như là phúc lợi khi có người nhà trong căn cứ
Nếu như thời gian không kịp, thì cũng chỉ có thể ngồi xe buýt nhỏ của công xã, cố định vào bốn giờ chiều mỗi ngày sẽ xuất phát, nhưng không đến được cửa căn cứ, sau khi xuống xe còn phải tự mình đi bộ nửa giờ.
Tình hình giao thông là như vậy cũng chẳng có cách nào để giải quyết được, Kiều Trân Trân cũng không muốn cầm nhiều đồ như vậy mà đi bộ nữa giờ, cho nên cô quyết định phải đi nhờ xe trở về.
Thấy còn một chút thời gian, Kiều Trân Trân lại chạy đến công xã gần đó mua một ít xà phòng, khăn mặt, cùng với bàn chải đánh răng và kem đánh răng cùng một vài thứ khác, những thứ này đều phải mua bằng vé.
Tống Cẩn là nhân viên chính thức của căn cứ, mỗi tháng ngoại trừ trợ cấp, cũng sẽ phát một ít vé. Kiều Trân Trân chuyển hộ khẩu tới, cũng có thể hưởng thụ hạn mức cung cấp nhất định, mỗi tháng cũng có một ít phiếu.
Lần này, Kiều Trân Trân gần như đã dùng hết hạn mức tháng này, cộng lại, thật ra cũng khoong có bao nhiêu dù sao đồ đạc thời nay cũng rất khan hiếm.
Cô còn muốn mua chút vải vóc để làm mấy cái chăn mỏng, nhiệt độ ngày đêm ở Thiểm Bắc chênh lệch rất lớn, buổi tối vẫn cần phải đắp chăn, đáng tiếc vé vải không đủ, chỉ mua được một hai mét, cũng không đủ nhét kẽ răng nữa xem ra phải tìm cách khác thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/my-nhan-mang-theo-khong-gian-lam-nong-trai/chuong-110.html.]
Những người định đi nhờ xe về nhà vào buổi trưa giống như Kiều Trân Trân còn có bốn năm người nữa, họ cũng mua một chút đồ, đều đặt ở trong túi vải hoặc giỏ mình mang theo bên người.
Vừa lên xe, nhìn thấy đồ mà Kiều Trân Trân mua được vẻ mặt của bọn họ liền thay đổi, nhìn dáng vẻ không dễ ở chung cho lắm.
Vân Mộng Hạ Vũ
Kiều Trân Trân biết mình mua nhiều đồ, có chút chiếm chỗ, vì thế vội vàng làm bộ lấy mấy quả táo từ trong túi vải bên cạnh ra, phát cho mỗi người một quả bao gồm cả những giải phóng quân đi theo, miệng thì nói: “Hiếm khi ra ngoài một lần, nhất thời không chú ý nên mua có hơi nhiều, thật sự là ngại quá, có chút chiếm chỗ mọi người rồi.”
Lần này đội trưởng Tiểu Lâm phụ trách việc dẫn đội, cắn một miếng táo lớn, ngây ngô nói: “Cái này thì có gì phải ngại ngùng đâu chứ, dù sao trong xe cũng có chỗ, trống cũng trống rất nhiều, không sao cả, có mua nhiều một chút cũng có chỗ để.”
Có người nhà trong đó lại cảm thấy không vui, liếc mắt nhìn đồ ở bên cạnh chân Kiều Trân Trân, nhỏ giọng nói: “Có vài người chính là thích khoe khoang, rõ ràng là từ nông thôn tới, lại cứ kiên quyết muốn học theo giống như người thành phố, đánh sưng mặt giả mập mạp, hừ!”
Một người bên cạnh vội vàng kéo cô ta một cái, ý bảo cô ta đừng nói nữa, người nọ lại hừ hừ hai câu, cuối cùng vẫn im miệng.
Kiều Trân Trân trợn trắng mắt, người này thật sự đúng là không biết xấu hổ mà, nhận đồ của cô xong còn nói kháy cô, nếu cô không quen nhìn thì bây giờ đem trái táo của tôi trả cho tôi, sao còn cho vào trong túi mà còn không im lặng nữa.