MỸ NHÂN BỆNH TẬT ĐƯỢC NHIẾP CHÍNH VƯƠNG NUÔNG CHIỀU - CHƯƠNG 47
Cập nhật lúc: 2024-10-05 02:48:41
Lượt xem: 1,025
Nhạc Xương hầu một mình lẩm bẩm: “Chuyện này thật khó xử, bản hầu muốn Lạc Dao bình an sống sót, lại không muốn nó bị Thịnh Quyết để ý.”
Vương phu nhân: ???
Hầu gia, hắn vừa mới nói, chỉ cần Nhiếp chính vương đối xử tốt với con gái chúng ta, là hắn bằng lòng giao Lạc Dao cho hắn mà?
Nhạc Xương hầu: “Thật sự không được, cũng không phải là không thể, chỉ là… Bản hầu cùng Nhiếp chính vương quen biết nhiều năm như vậy, biết hắn là người xấu xa, cũng không biết Lạc Dao có bị hắn ức h.i.ế.p hay không, thật sự không yên tâm… Chủ yếu là… cũng không muốn tiện nghi cho Nhiếp chính vương.”
Vương phu nhân: “...”
Lời này nghe sao, ít nhiều gì cũng có chút ân oán cá nhân?
Chắc là Hầu gia nhà mình những năm đó ra chiến trường, bị Nhiếp chính vương chèn ép, cho nên có chút không vui.
Vương phu nhân thăm dò hỏi: “Nếu thật sự gả Lạc Dao cho Nhiếp chính vương…”
Nhạc Xương hầu vừa nghĩ tới chuyện này liền đau đầu, hắn qua loa đáp: “Đừng nói nữa, để sau đi, tương lai rồi tính.”
Đúng lúc này, hạ nhân bỗng nhiên đến báo, nói Nhiếp chính vương muốn gặp Vương phu nhân.
Vương phu nhân nghi ngờ: “Gặp ta làm gì?”
Sau khi bà đến, lại nghe thấy Vương gia thu liễm tính tình, hòa nhã nói chuyện với bà.
“Vương phu nhân, bà là người hiểu chuyện, bản vương chỉ có thể nói với bà về nguyên do trong chuyện này.” Thịnh Quyết đứng trong cửa, cách một cánh cửa gỗ, thấp giọng nói, “Năm bản vương vừa qua tuổi đôi mươi, có người xem bói nói bản vương mệnh quá cứng, không thể đến gần nữ tử bình thường, nếu có cô nương trạc tuổi vào cửa Vương phủ, rất dễ bị liên lụy, về nhà sẽ bệnh một trận… Nếu gặp người có thân thể yếu hơn, rất có thể sẽ…”
Thịnh Quyết thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói ra những lời chôn giấu trong lòng nhiều năm qua.
“Năm đó trưởng tỷ của bản vương, cũng chính là Trường công chúa Duyệt Dương, chỉ đến Vương phủ dự tiệc một ngày, liền bệnh nặng một thời gian dài, suýt nữa không qua khỏi.”
“Vương phu nhân, bà là mẹ ruột của Lạc Dao, xin bà đừng nghe lời nói bậy bạ của Hầu gia nữa, mau chóng cho bản vương rời khỏi căn phòng này, tránh để Lạc Dao tiếp tục bị liên lụy.”
“Bản vương là cái mệnh phải cô độc cả đời, không thể vì bản thân mình, mà liên lụy đến người khác.”
“Nếu Hầu gia thật sự không biết nên làm thế nào, có thể đi tìm người hiểu về huyền học mệnh lý, nói không chừng còn có một tia hy vọng.”
Vương phu nhân đứng cách hắn một cánh cửa, nghe những lời tâm can này, trong lòng vừa đau buồn vừa cảm động.
Nhiếp chính vương vì Lạc Dao, vậy mà lại nói ra những chuyện cũ này cho mình nghe, ân tình lớn như vậy, Hầu phủ biết báo đáp thế nào đây?
Thì ra Vương gia thật sự quan tâm đến Lạc Dao nhà bà.
Nhiếp chính vương cũng không lạnh lùng vô tình như lời đồn, đáng thương Vương gia cũng có mệnh cách giống Lạc Dao, đều phải chịu đựng dày vò như vậy.
Haiz.
Vương phu nhân thầm nghĩ, là Hầu phủ có lỗi với Vương gia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/my-nhan-benh-tat-duoc-nhiep-chinh-vuong-nuong-chieu/chuong-47.html.]
Bà rốt cuộc cũng mềm lòng, thật sự không đành lòng, liền nói thêm vài câu với Nhiếp chính vương.
“Vương gia, thứ lỗi cho chúng tôi không nói rõ sự thật với ngài, thật ra Lạc Dao nó…”
Lời đến bên miệng, Vương phu nhân bỗng nhiên lại không dám nói ra sự thật.
Bà đột nhiên nghĩ đến, hình như Vương gia cũng có chút ý tứ với Lạc Dao, không bằng nhân cơ hội này, nói vài lời dễ nghe, xoa dịu lửa giận đang bị Vương gia kìm nén.
Thế là Vương phu nhân bịa ra một lời nói dối: “Vài ngày Lạc Dao cập kê, Hầu phủ có mời một vị tiên sinh xem bói, nói người nó gả cho sau này là con cháu hoàng tộc, dòng dõi cao quý có mệnh cách hiển quý, bởi vì người đó mệnh cách đặc biệt, cho nên trước khi gặp được đối phương, thân thể nó sẽ không được tốt, chỉ khi gặp được người đó, được người đó bầu bạn mới dần dần chuyển biến tốt đẹp.”
Thịnh Quyết trong phòng bỗng nhiên sững người, hắn cụp mắt xuống, đôi mắt đào hoa thâm tình có thêm một chút xúc động: “Vương phu nhân có ý gì?”
Vương phu nhân nói: “Lúc đó ta tiện thể hỏi vị đạo trưởng kia người được định sẵn với Lạc Dao là ai, đạo trưởng không nói nhiều, chỉ chỉ cho chúng tôi một phương hướng.”
Hơi thở Thịnh Quyết cứng lại, vô thức nắm c.h.ặ.t t.a.y áo.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
“Phương hướng đó có rất nhiều quý nhân, nhưng người có tuổi tác phù hợp mà lại hiển quý nhất, chính là Vương gia ngài.” Vương phu nhân nói lời hay ý đẹp, cố gắng gạt bỏ hết trách nhiệm của Hầu phủ, bà nói, “Vương gia cũng biết, Lạc Dao là đứa con được Hầu phủ yêu thương nhất, ta và Hầu gia cũng vì nó mà hao tâm tổn trí, sau khi có được một phương hướng mơ hồ, chúng tôi liền nghĩ đến việc thử đưa nó đến phủ ngài trước, để nó bầu bạn với ngài.”
Thịnh Quyết yên lặng lắng nghe.
Vương phu nhân: “Xin Vương gia đừng trách, lúc trước Lạc Dao ở phủ ngài một thời gian, ta và Hầu gia thấy ngài ngày nào cũng bận rộn như vậy, cảm thấy Lạc Dao có lẽ sẽ làm phiền cuộc sống thường ngày của ngài, trong lòng thật sự áy náy, liền nghĩ hay là đón Lạc Dao về, ai ngờ Lạc Dao vừa rời khỏi ngài, liền bệnh nặng đến mức này.”
Trong phòng, là sự im lặng kéo dài.
Qua hồi lâu, Thịnh Quyết mới lạnh lùng mở miệng: “Các người lại bịa đặt chuyện gì vậy, cho rằng bản vương rất dễ lừa đúng không, những cái cớ kỳ quái này cũng nghĩ ra được, thật là khiến các người hao tâm tổn trí rồi.”
Hai chữ “hao tâm tổn trí” được nói rất nặng, Vương phu nhân đứng ngoài cửa suýt nữa bị dọa sợ, bà cố gắng giữ bình tĩnh.
Tự cảm thấy mình nói không chút sơ hở, cũng không biết Vương gia có phải đang thử mình hay không.
Vương phu nhân đánh cược một lần.
Bà không lập tức nhận sai, ngược lại càng thêm thành khẩn nói tiếp: “Vương gia, Hầu phủ thật sự nghĩ như vậy, tuy có chút ích kỷ, nhưng cũng cân nhắc đến lợi hại của ngài, cho nên mới sớm đón Lạc Dao về.”
Cách một cánh cửa, bà không nhìn thấy, hàng lông mày luôn nhíu chặt của Thịnh Quyết đã giãn ra.
Thịnh Quyết nhớ lại một lượt, cảm thấy cũng trùng khớp —— Nhạc Xương hầu chủ động đưa con gái đến, nhưng lại chừa đường lui, không nói rõ sự thật, cũng không để Lạc Dao hoàn toàn tiếp cận mình, chắc hẳn là như Vương phu nhân nói, vì muốn thử xem mình có phải người được định sẵn với Lạc Dao hay không.
Mà sau đó, lại đón Lạc Dao về.
Nói không chừng là hai người này đã hoài nghi lời tiên sinh xem bói, dù sao người đầu tiên được đưa đến phủ mình đã rất phù hợp, rất khó không khiến người ta nghi ngờ.
Ngay sau đó, đón về, Lạc Dao đổ bệnh, hai người này mới thật sự tin tưởng lời tiên sinh xem bói.