MƯU NỮ 1: TRẢ LẠI NGHIỆP DUYÊN ĐỜI TRƯỚC - 5
Cập nhật lúc: 2025-05-01 08:34:36
Lượt xem: 156
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nàng mắt sáng rực như lửa, mắng xong hoàng tử thì chỉ tay vào hoàng đế:
“Nói gì mà công chúa hưởng phúc của thiên hạ, nên có trách nhiệm bảo vệ giang sơn xã tắc. Vậy người thực sự hưởng phúc của thiên hạ – chính là bệ hạ – thì định chia cho công chúa bao nhiêu đất đai? Phụ hoàng định phân cho Tần Thư mảnh đất nào đây?”
Ta nghe mà mồ hôi ướt đẫm lưng áo.
Liều lĩnh thật! Nhưng liều như thế lại tốt!
Hoàng thượng cũng tức đến không chịu nổi, ôm n.g.ự.c gằn một tiếng “vô lễ!”, rồi hạ lệnh giam nàng lại, không có thánh chỉ thì không được rời phủ nửa bước.
Đêm đó ta len qua lỗ chó tới thăm nàng, lúc ấy nàng đang bực bội đi đi lại lại, hai tay chống hông. Vừa nghe ta nói là ta tự nguyện đi, nàng càng giận đến nghiến răng nghiến lợi:
“Cổ hủ! Ngươi không có quyền lực chính trị, thì nói gì đến nghĩa vụ chính trị?”
“Hai nước nếu muốn hòa, cách gì cũng có thể hòa. Nếu muốn chiến, chỉ cần một cái cớ là sẽ đánh. Gửi nữ nhân đi hòa thân, đẩy họ vào hố lửa, dùng hạnh phúc và hy sinh của họ để đổi lấy hoà bình – đó không phải hòa bình, mà là sự nhu nhược và bất tài của kẻ cầm quyền!
“Ngươi tưởng mình đang hy sinh, đang cống hiến, thực chất chỉ là ngu xuẩn, là lao đầu vào hố lửa, không đáng một xu! Ngươi hiểu không hả!”
“Ta hiểu, ta biết mình đang làm gì.”
Ta còn chưa dứt lời, nàng đã mặt đầy phản đối, định tiếp tục khuyên can, ta vội nói:O Mai d.a.o muoi
“Tần Thư, ngươi còn nhớ ‘Doanh Sử · Chư Vương Biên’ không?”
“Dĩ nhiên nhớ!”
Nhắc tới đó, mắt nàng lập tức sáng lên:
“Nguyên Thù Vương là nữ vương gia đầu tiên trong sử sách, là hình mẫu cho tất cả nữ tử thiên hạ. Năm đó Thánh Tổ băng hà, tân đế chưa đầy mười lăm tuổi, triều cương bất ổn, quyền thần nhiếp chính nắm đại quyền, cộng thêm hai nước giao chiến, quân ta liên tục bại trận, mất hơn mười thành, dân chúng lầm than. Trong lúc nước sôi lửa bỏng, chính Nguyên Thù Vương đã tự xin hòa thân, ba lần gả, ba lần g.i.ế.t, ba đời khả hãn kẻ thù, cuối cùng thu phục biên cương, sát nhập vào lãnh thổ triều ta...”
Nàng đang nói thì khựng lại, ánh mắt biến động, như ngộ ra điều gì:
“Ý ngươi là, ngươi muốn...”
Ta nhẹ gật đầu, làm dấu “suỵt” bảo nàng giữ mồm giữ miệng, giả vờ cười nói:
“Đợi ta trở về, đừng để bị ta vượt mặt đấy nhé.”
“Không đời nào!”
Nàng kiêu ngạo ngẩng cao đầu:
“Ngọc hoàn mà lần trước ngươi thua ta còn chưa lấy lại, ngược lại là ngươi phải cố gắng hơn đi.”
Nói rồi liền lấy ngọc hoàn từ trong trung y ra trả lại cho ta, ta lắc đầu:
“Đợi ta khải hoàn trở về, ngươi hãy đích thân đeo cho ta.”
Nàng không ép, trầm mặc một lát, giọng nói cẩn trọng:
“Nhớ giữ mình.”
Ta khẽ mỉm cười:
“Hẹn ngày tái ngộ.”
11
Minh Huân biết chuyện hòa thân đã được mọi người đồng ý, gần như không thể tin được, nghiến răng nói:
“Ta không đồng ý, ta tuyệt đối không đồng ý.”
“Thế nào?”
Ta khẽ cười: “Ngươi muốn tạo phản vì ta sao?”
Hắn nhìn ta, không phản bác, đôi mắt sáng tối đan xen hồi lâu, vành mắt dần đỏ lên, ánh mắt đầy giằng xé rõ ràng không thể che giấu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/muu-nu-1-tra-lai-nghiep-duyen-doi-truoc/5.html.]
Ta thu lại vẻ đùa cợt, trong lòng chua xót:
“Ngươi nguyện vì ta mà tạo phản, lại chẳng chịu nói với ta một lời thật lòng.
“Minh Huân, hôm nay chia tay, ngày sau khó gặp. Bất luận ngươi có nỗi khổ gì, ta vẫn hy vọng giữa chúng ta có thể thẳng thắn đối đãi.”
Hắn nhìn thẳng vào ta, ánh mắt lưu chuyển, tựa như vô vàn đau khổ muốn phá tan nỗi chôn giấu trong tim mà trào ra ngoài.
“Có người đến.” Sau lưng bất chợt vang lên một tiếng nhắc nhở, lời còn chưa dứt, tiếng vó ngựa đã gấp gáp vang lên.
Ta lập tức thu lại cảm xúc, giơ tay tát Minh Huân một cái thật mạnh, trong ánh mắt ngỡ ngàng và bối rối của hắn, ta dứt khoát nói:
“Chúng ta sớm đã đoạn tuyệt ân tình, ngươi đừng dây dưa với ta nữa!”
Nói xong, ta quay người bước vào xe, phu xe vung roi giục ngựa, nhanh chóng rời khỏi Tọa Vong Pha.
Rất lâu sau đó, nha hoàn bên cạnh mới kéo rèm xe nhìn ra ngoài, Minh Huân vẫn đang đứng đó nhìn theo, bóng dáng cô độc kéo dài dưới ánh tà dương.
Nàng len lén liếc ta một cái, không kìm được mà mở miệng:
“Quận chúa, người ngay cả nô tỳ cũng có thể tha thứ, sao lại không thể khoan dung cho Minh Huân?”
Ta liếc nhìn gương mặt nàng đã qua dịch dung, không còn chút dấu vết nào của dung mạo xưa:
“Dư Lệ, ta không phải tha thứ cho ngươi, mà là ngươi lấy một mạng đền một mạng, đã trả đủ rồi.”O mai d.a.o muoi
Trước khi Minh Huân hỏa táng nàng, ta dùng xác c.h.ế.t trong ngục tối thay thế, lại dùng phù chú, trước khi nàng gây nên đại họa, đã triệu hồn kiếp trước của nàng về.
Pháp thuật này cực kỳ mạo hiểm, chưa chắc đã thành công, nhưng thất bại cũng không sao, không có vật nàng nắm giữ trong tay, ta vẫn có thể đạt được thứ mình muốn, chỉ là phải đi đường vòng mà thôi.
Nghe xong, nàng theo phản xạ đưa tay sờ cổ mình:
“Minh Huân nói đúng, ta không nên đắc tội với người.”
“Giờ hợp tác cũng chưa muộn.”
Ta bóc quả quýt, ném cho nàng một nửa: “Ngọt lắm, nếm thử đi.”
Nàng tưởng thật, nhét hết vào miệng, chua đến mức mặt mày nhăn nhó, nhìn ta mà không kìm được phun ra từng ngụm, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Hợp tác thì hợp tác, nhưng ta tuyệt đối sẽ không phản bội chủ nhân của ta.”
Ta hừ lạnh một tiếng:
“Ngươi không nói ta cũng biết là ai, ngươi nên nghĩ kỹ đi, một kẻ đã bị vứt bỏ như ngươi, với hắn còn có giá trị lợi dụng gì?”
Nàng im lặng.
Ta thừa thắng xông lên, tấn công tâm lý là trên hết:
“Trung thành với hắn, không có kết quả. Nhưng nếu trung thành với ta, dù có phải đào ba thước đất, ta cũng sẽ tìm được phụ thân ngươi cho ngươi.”
12
Trên đường hòa thân, ta sẽ đi ngang qua phong địa của mẫu thân ta: mười sáu châu Giang Di.
Sau khi người mất, các tướng lĩnh nơi đây chiếm núi xưng vương, tự lập làm vua, đến cả quan phủ cũng không để vào mắt, vô cùng ngông cuồng.
Còn việc đầu tiên ta làm sau khi bước vào Bắc Vực, chính là g.i.ế.t toàn bộ tùy tùng theo gả, mang theo ba ngàn tinh binh âm thầm theo sau, suốt đêm tập kích doanh trại, triệu tập cựu bộ hạ của mẫu thân ta.
Nhưng rõ ràng trong phòng đầy mười mấy hán tử vạm vỡ, không một ai phục ta.
Vậy thì tiếp tục g.i.ế.t.
Ta mỉm cười ném kiếm ra, trúng ngay tên phó tướng ẩn mình sau lưng đám người kia. Hắn là kẻ có vẻ ngoài nhạt nhòa nhất, nhưng tên “đầu lĩnh” đáp lời ta lúc trước mỗi lần mở miệng đều chờ ý hắn mới dám nói, chắc chắn không đơn giản.
Quả nhiên hắn vừa c.h.ế.t, trong điện càng thêm xôn xao, tiếng bất phục rộ lên, nhưng sau khi ta liên tục g.i.ế.t thêm ba người, thì mọi thứ được chữa khỏi.