Mượn Thọ Sinh Hồn <Series Kim Giác Kỳ Đàm> - Chương 9
Cập nhật lúc: 2024-07-28 19:23:06
Lượt xem: 429
11.
Lúc đang ăn cơm, mẹ nhìn tôi rồi chợt nói:
“Mục đích đưa tiền cho con đăng ký lớp học vẽ là để học vẽ chứ không phải để con hẹn hò đâu!”
Lúc đó tôi hơi chột dạ, tim đập thình thịch.
Trong mười mấy năm đầu đời, tôi cảm thấy mẹ tôi như có năng lực siêu nhiên vậy.
Những việc mà tôi âm thầm làm, bà ấy đều biết tỏng cả, thậm chí đôi khi bà ấy còn biết tôi định nói gì trước cả khi tôi mở miệng ra.
Tôi vội giả vờ ngu ngốc, đáp lời:
“Hẹn hò gì chứ?”
Mẹ tôi trừng mắt, không thèm nhìn tôi mà nói:
"Không hẹn hò, không hẹn hò thì vừa nãy con cười cái gì?”
Tôi càng sợ hơn vì vừa rồi tôi thực sự đang nghĩ về Tiểu Lôi.
Gia đình tôi là một gia đình không hề có chút lãng mạn nào.
Cha mẹ tôi khi còn trẻ chưa từng hẹn hò, yêu đương. Khi lớn lên, họ được mai mối, giới thiệu thì sau đó đã kết hôn.
Ngày tháng trôi qua cũng vô vị, nhàm chán, lâu lâu lại cãi cọ, ồn ào, hỗn loạn.
Gì mà tình yêu, gì mà lãng mạn, gia đình tôi đều không tin những thứ này.
Nhưng tôi không ngờ rằng giác quan thứ sáu của mẹ lại tốt đến thế.
Khi đó, mặc dù tôi và Tiểu Lôi ở bên nhau hàng ngày nhưng chúng tôi cũng chỉ là cùng nhau nghe những bài nhạc, thỉnh thoảng lại nói vài câu, còn về những chuyện khác, cùng lắm cũng chỉ là tôi nghĩ về chúng.
Vả lại cũng chẳng dám nghĩ quá.
Hôm nay mẹ đột nhiên nói như vậy, trong lòng tôi cảm thấy mừng thầm, cảm thấy có chút cảm giác bị nhận định vậy.
Ra là tôi như vậy thì được xem như hẹn hò yêu đương rồi à?
Cha tôi nhìn vẻ mặt như chuẩn bị sẵn sàng của mẹ tôi mà mỉm cười, ông cảm thấy con trai mình sắp trưởng thành rồi, không có những suy nghĩ như vậy thì mới là không bình thường.
Nhưng mẹ tôi không chịu bỏ cuộc, nói rằng đầu óc tôi như vậy, tình yêu hay học tập cũng chỉ có thể dành cho một việc.
Lại nói, phụ nữ trong thành phố bây giờ như điên rồi vậy, nói không chừng còn có thể gây ra rắc rồi gì nữa, tóm lại là không được hẹn hò.
Tôi lắc đầu nguầy nguậy, trả lời chắc nịch rằng vốn dĩ cũng không hẹn hò, mẹ yên tâm.
Thấy mẹ tôi như đang đối đầu với kẻ thù, cha tôi nửa đùa nửa thật nói:
"Sao đấy, bà lại về quê xem bói cho nó rồi à? Vận đào hoa của nó tới rồi?"
Mẹ tôi khịt mũi.
"Chuyện này còn phải bói sao? Cái vận mệnh này của Kim Giác..."
Mẹ tôi lại nhìn tôi.
“Trong lòng con không có tính toán sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/muon-tho-sinh-hon-series-kim-giac-ky-dam/chuong-9.html.]
“Sao con lại không có tính toán được?”
Tôi biết điều mẹ tôi đang nói đến, nhưng trong nhiều năm trở lại đây, tôi đã gặp nhiều “người bạn” khiến tôi sợ hãi, nhưng chỉ vậy mà thôi. Sau này, tôi học được một số ngón nghề đơn giản từ ông trẻ tư, tôi đã bớt sợ hơn.
So với những “người bạn” này thì tôi càng lo về đám côn đồ trong trường.
Mẹ tôi không buồn nói với tôi nữa mà trực tiếp cắt phần tiền tiêu vặt của tôi.
“Việc này thì liên quan gì đến tiền tiêu vặt của con chứ?”
Từ nhỏ đến giờ, chuyện gì của tôi thì mẹ tôi cũng có thể tìm ra điểm liên quan đến tiền bạc.
Mẹ tôi cười khẩy một cái.
"Đến lúc con thậm chí còn không có đủ tiền để mua coca, thì mẹ không tin con vẫn có thể hẹn hò được?”
Tôi nhìn về phía cha cầu cứu nhưng ông cũng chỉ nói:
"Cũng được, cho con sớm nếm được sự khổ đau của tình yêu cũng tốt."
Tôi lúc đó càng tức hơn.
Hai con người phàm tục này, hai người sống những ngày tháng nhàm chán thì thôi đi, nghĩ rằng con cũng sẽ như thế sao?
Vậy thì tôi chứng minh cho họ thấy một phen.
Tình yêu của tôi không liên quan gì đến tiền bạc.
12.
Yêu đương thực ra rất đơn giản, chỉ cần tìm đúng thời điểm và chọc thủng tờ giấy ngăn cách.
Đây chính là kinh nghiệm được truyền lại cho tôi từ thánh yêu đương Trần Vỹ.
Tôi vừa nghĩ rằng chuyện này đơn giản thì cậu ấy lại nói:
Sớm cũng không được mà muộn cũng không được.
Một bước bất cẩn thì thua cả ván cờ.
“Vậy nói chính xác thì phải làm gì?”
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
"Tùy cơ ứng biến!"
Lúc đó tôi không hiểu nhưng bây giờ tôi đã hiểu.
Tôi đã suy nghĩ làm thế nào để bày tỏ cảm xúc của mình trong nhiều ngày liền, nhưng vẫn chưa nghĩ ra được.
Cứ cảm giác như Tiểu Lôi lúc thì xa cách, lúc lại gần gũi, lúc lạnh lùng, lúc lại nhiệt tình.
Dường như có điều gì đó ngăn giữa chúng tôi.
Đến cùng thì bị ngăn cách bởi gì nhỉ?
Tôi cũng không thể nói đúng được.
Trong mắt những đứa trai thẳng như tôi thì lớp giấy cửa sổ ngăn cách giữa nam và nữ là một tấm thép.
Nhưng thật không ngờ tấm thép giữa tôi và Tiểu Lôi lại bị vỡ theo cách mà tôi không thể tưởng tượng được.