Mượn Thọ Sinh Hồn <Series Kim Giác Kỳ Đàm> - Chương 37
Cập nhật lúc: 2024-07-28 19:43:33
Lượt xem: 382
Bụp một tiếng, Tiểu Lôi bay ra…
Lão Tề dùng bảo kiếm trấn trạch đ.â.m cô, trên kiếm có dùng chu sa vẽ Thất Tinh, chắc hẳn hắn đã nhờ người khai quang rồi, nhưng vừa tiến lên đã bị Tiêu Lôi quật sang một bên.
Tiểu Lôi ấn lão Tề xuống đất, rồi cô há rộng miệng, toàn bộ đầu gần như kéo ra rất dài, bên trong đầy những chiếc răng nanh trắng, dài bằng đốt ngón tay, cắn vào cổ lão Tề.
Bùm…
Tiểu Lôi dường như bị thứ gì đó tác động vào.
Trong ánh sáng tia chớp, cô dần dần bay lên, xung quanh đột nhiên xuất hiện tia chớp và sấm sét, Tiểu Lôi phát ra những tiếng kêu thảm thiết.
Tôi chộp lấy chiếc ghế gấp bên cạnh rồi nhanh chóng bước tới giúp đỡ.
Phút chốc đó, tôi thấy Tiểu Lôi quay đầu lại nhìn tôi.
Vẻ mặt đầy vẻ tiếc nuối, cười khổ, mở miệng nói với tôi…
…Bùm!
Giấy tờ, ảnh bay khắp phòng, sau khi khói đen tan đi, chỉ còn lại một ít bụi giấy, từ từ rơi xuống đất.
Tiểu Lôi c.h.ế.t trước mặt tôi.
Hồn phi phách tán, tan thành tro bụi.
Cô ấy thậm chí không kịp để lại cho tôi một lời.
52.
Lão Tề tay cầm thứ gì đó, đối diện với tôi, trên môi đang cười toe toét.
Là một lá bùa Phật.
Mặc dù không thể nhìn rõ bên trong có gì nhưng có thể nhận ra rằng thứ đó đang bốc ra khí màu xanh lam, rất kỳ lạ.
Tôi sực nhớ, để được luồng khí màu này, ắt hẳn là bùa của phái Xiêm Mao.
Xiêm La Giáng Đầu, thuật pháp Mao Sơn cùng Phật giáo rõ ràng là ba thứ không liên quan đến nhau, nhưng sau hàng ngàn năm hội nhập, lại trở thành một giáo phái.
Năm đó tôi dính phải tà thuật mượn thọ, cũng trăn trở nhiều năm về thầy bùa đứng sau chuyện này, họ cũng sử dụng thuật Xiêm Mao, thật không ngờ rằng hôm nay tôi lại gặp lại nó.
"Ha ha ha!" Lão Tề xoa xoa bùa Phật trong tay, "Ban Đại sư nói đúng, xung quanh ta quả nhiên có thứ bẩn thỉu, lợi hại thật!"
Lão Tề nhìn tôi với nụ cười hung ác.
"Thấy chưa? Chỉ cần có tiền, đừng nói hai đạo trắng đen, yêu ma quỷ quái thì ông đây cũng xử được!"
Tôi tức giận đến run cả người, đầu óc trống rỗng, hét lên một tiếng rồi cầm chiếc ghế xếp đánh hắn ta.
Lão Tề cúi người tránh sang một bên và chộp lấy nghiên mực trên bàn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/muon-tho-sinh-hon-series-kim-giac-ky-dam/chuong-37.html.]
Đùng một phát, nghiên mực vỡ ngay trên trán tôi.
Tôi ngã xuống đất, mặt đầy vết mực, hôm qua vừa bị đánh, hôm nay lại bị, đầu óc tôi ong cả lên, gần như ngất lịm đi.
Lão Tề thấy tôi có không động tĩnh gì, vội vàng bắt đầu dọn dẹp những bản phác thảo và những bức ảnh trên sàn, vừa làm được một nửa, hắn đột nhiên vứt hết những thứ này, hắn như điên, một tay nắm tóc tôi, một tay túm lấy những bức ảnh dí vào mặt tôi bắt xem.
Trong ảnh là Tiểu Lôi, tôi quay mặt đi, cố không nhìn cô ấy.
Lão Tề lắc đầu tôi, nhìn dòng chữ phía sau bức ảnh.
"Vừa rồi là nữ quỷ này sao? Tiểu Lôi?"
Môi tôi run run, thở hổn hển, gần như không nói nên lời, tôi nhìn chằm chằm hắn, bằng tất cả sức lực, tôi nói:
"Tên súc sinh..."
Nhưng lão Tề hoàn toàn không quan tâm đến lời tôi nói, chỉ buồn bã nhìn bức ảnh, như bị tổn thương rất nhiều, ôm mặt khóc.
"Tại sao lại phản bội tôi? Rõ ràng đã nói tất cả những gì của em đều là của tôi!"
Lão Tề cầm lấy bản phác thảo trên mặt đất, ngoài Tiểu Lôi ra, còn có Vương Diễm, Chu Lâm, Lưu Tiểu Huệ...
"Đồ dối trá, phụ nữ đều là đồ dối trá... nói rằng chỉ thuộc về tôi, nhưng cuối cùng họ lại tìm được một người đàn ông khác!"
Lão Tề xé toạc những bản phác thảo và ảnh, rồi nhìn tôi một cách hung dữ.
"Mày quyến rũ người phụ nữ của tao! Còn làm bẩn tác phẩm của tao!"
Lão Tề túm cổ áo tôi rồi đập mạnh vào tường, vừa đập vừa mắng:
"Tại sao mày lại làm hoen ố tác phẩm của tao! Đây là tác phẩm độc nhất vô nhị mà tao đã tạo ra bằng công sức của mình và thanh xuân của họ. Nó sẽ chỉ luôn thuộc về một mình tao! Nó đã bị hoen ố bởi một thứ bẩn thỉu và hèn hạ như mày!"
Toàn thân tôi tê liệt, bị lão Tề túm lấy, liên tục đập vào tường, mắt nhắm nghiền không nói được lời nào nữa.
Lão Tề thấy tôi bất động, bỏ tôi lại, lấy một cái chậu rửa mặt, ném hết mấy bức phác họa và ảnh vào đó, đốt lửa cho cháy, miệng tụng đi niệm lại:
“Tác phẩm bị ô uế thì không thể giữ được… không thể giữ được… nó bẩn rồi…”
Ngoài những bức phác họa và những bức ảnh, tôi còn nhìn thấy bức tranh chân dung được phác thảo với mái tóc và khuôn mặt của Chu Lâm, thì ra lão Tề đã theo dõi tôi suốt ngày hôm qua.
Ngọn lửa bùng lên và một mùi khó chịu bốc ra từ chậu.
Lão Tề cầm lấy một con d.a.o rọc giấy và chậm rãi nhìn tôi, như thể đang nhìn vào một tấm vải trống.
“Không vấn đề…Tao có thể sử dụng mày để tạo ra tác phẩm mới, tốt hơn những tác phẩm trước đó…”
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Tôi sợ hãi lùi lại từng chút một, vừa ngay lúc lão Tề đang định bước tới thì cánh cửa đột nhiên mở ra.
"Ai?"